← Quay lại trang sách

Chương 1525

Nghe nói như thế, Tô Dật lại cảm thấy hơi mới lạ, Thánh Sơn vẫn là thánh địa trong lòng võ giả, nhắc tới Thánh Sơn không phải đều lòng mang ước mơ và hướng tới hay sao? Ngay cả Vương Toàn Đức đến Man thành cũng như Thánh Vương giáng thế, bễ nghễ thế gian thì càng không nói tới những đám Thánh Tử, Thánh Nữ kia. Mỗi người mắt cao hơn đầu, nhưng tiếc là Nạp Lan Như Ngọc cũng vẫn phải thua trong tay mình.

- Ha ha, lời của Ứng các chủ vừa nói đúng là kinh thế hãi tục.

Tô Dật không khỏi dâng lên cảm giác thân cận với lão giả trước mặt, một câu nói hay thì là kẻ địch của kẻ địch chính là bạn, người mắng Thánh Sơn đều là tri kỷ của Tô Dật.

- Ha ha, lão hủ già rồi, không ưa chuyện gì cũng sẽ không cố kỵ, rất thích nói vài câu tâm tính vốn có của mình, Tô tông chủ đừng chê cười!

Ứng Vô Hưu không ngừng cười nói tự nhiên, vô cùng hăng hái, hào hiệp.

- Ứng các chủ hào hùng ngút trời, tiểu tử bội phục!

Tô Dật khen ngợi, thần sắc phấn chấn, lúc này từ từ buông lỏng cảnh giác.

- Tô Tông chủ sát phạt sắc bén, làm việc quyết đoán, kết nghĩa Thánh Vũ, danh khắp thiên hạ, một ngày đã nhận được mỹ danh thiên kiêu vương, thực sự là bạn tri kỷ của lão phu đã lâu!

- Nước đã đến chân, chỉ là hành động theo cảm tình mà thôi!

Tô Dật khẽ gượng cười, trước đây kết bái với Hư Trần cùng Viêm Lân, tới nay lại không biết tung tích ở đâu, trong lòng vẫn không ngừng thổn thức.

- Có thể trong vòng một năm thành lập được Bá Vương tông, được Thánh Sơn coi trọng, tất cả trưởng lão của Thần Kiếm môn phải tranh đồ, trước sau được Thương Vân điện, Cửu Tinh cốc tranh nhau mượn hơi, thậm chí được lọt vào mắt xanh của Ngự Thiên cung, lão phu từ khi sinh ra tới nay, gặp Tô tông chủ là người đầu tiên.

- Nghe hắn nói như vậy, ngươi thực sự khá mạnh đó!

Mi đẹp của Linh Thiên Tuyết hơi nhướn lên, trêu tức Tô Dật.

- Giờ ngươi mới biết à! Ta vẫn luôn ưu tú vậy mà!

Nếu có thể nhìn thấy, mắt Tô Dật đã sớm lườm một cái rồi.

- Là do vận may thôi.

Tô Dật khiêm tốn nói.

- Khiêm tốn thu liễm, không lộ tài năng, khi cần thiết mới thể hiện cao chót vót, rất có kế hoạch, lòng mưu lược vĩ đại! Cũng không biết Tô tông chủ đối mặt với Huyết Dương tông và Thánh Sơn như thế nào?

- Thần cản giết thần, ma cản đồ ma, sẽ dẫn u phủ hỏa đốt lòng hiểm ác đáng sợ trên thế gian! Thánh Sơn ngăn cản thì san bằng Thánh Sơn, Huyết Dương cản trở thì tiêu diệt là được.

- Hay cho một câu đót lòng hiểm ác đáng sợ! Tô tông chủ có thủ đoạn hình thiên nhưng lòng dạ Bồ tát, muốn đi tới được Bồ tát thì phải làm ma vào địa ngục trước. Tô tông chủ tiền đồ không thể đo lường được, nói thật ngươi rất hợp với ý của lão hủ.

Ứng Vô Hưu không hề thay đổi nét mặt, trong sự hăm hở mang theo chút ngông nghênh, tràn ngập ý tứ, một khí tức già nua cuồn cuộn khẽ thúc đẩy khí huyết của Tô Dật không ngừng sôi trào, chiến ý sùng sục, ngạo khí ngút trời.

Đang nói chuyện, Ứng Vô Hưu móc trong ống tay ra một tấm phù thạch giao cho Tô Dật.

- Tô tông chủ, ngươi và ta trò chuyện với nhau thật vui, trở thành tri kỷ, thế nào? Thứ đồ chơi nho nhỏ này để cho ngươi có tác dụng phòng thân.

- Chuyện này nhất định không được!

Trong lòng Tô Dật hơi sợ hãi, vừa nói vài câu đã thành tri kỷ, Tô Dật cũng thấy hơi mơ hồ, dù sao Ứng các chủ này cũng là một người không chút giả dối.

- Nhanh nhận lấy, nhanh lên! Có tác dụng gì sau này ta sẽ nói với ngươi!

Linh Thiên Tuyết không nhịn được, hy vọng Tô Dật nhanh chóng nhận lấy phù thạch thần bí này.

- Vật của tri kỷ, vẫn nên nhận lấy!

Ứng Vô Hưu mỉm cười, lăng không nhẹ đưa vào tay Tô Dật.

- Trọng bảo!

Phù thạch đặt vào ngực, cảm giác ôn nhuận tràn ngập toàn thân, tứ chi bách hài cực kỳ thông thoáng, linh khí thiên địa dày đặc chậm rãi thấm vào huyết nhục tinh hồn, ánh sáng thần bí dường như có cảm ứng, đồng thời hòa hợp khí độ cùng phù thạch.

Cảm giác như vậy làm cho Tô Dật cảm thấy vật này nhất định là trọng bảo, không có công lao gì không nhận lộc, Tô Dật nhận lễ vật giá trị lớn như vậy nên trong lòng dâng lên sự bất an.

- Ngựa tốt cần có bộ yên tương xứng, vật hay tặng anh hùng, Tô tông chủ xứng đáng, Linh Bảo tháp ta ở trong Cửu Tinh thành này, không biết Tô tông chủ hiểu bao nhiêu về Cửu Tinh cốc?

Ứng Vô Hưu chậm rãi gật đầu, dùng giọng điệu ôn tồn nói.

Mà lúc này, trong phủ thành chủ, thư phòng.

Dưới ngọn đèn dầu mờ nhạt có chút khói nhẹ bốc lên, phản chiến hai thân ảnh, một người thân hình cao ngất, một người lưng hơi gù.

Một người chính là thành chủ Cửu Tinh thành kỳ tài ngút trời, Nam Cung Hàn Qua; một người chính là trưởng lão Đường Vọng dẫn đám Tô Dật tiến vào Cửu Tinh thành.

Hai người ở trong thư phòng đầu tiên là thấp giọng nói gì đó, sau đó tiếng nói lớn dần.

- Đáng cười, đừng nói Đường Vọng ta quang minh lỗi lạc, nói về Cửu Tinh cốc cũng là thực lực nhất lưu trong Hỗn Loạn vực, hành vi như vậy so với một thế lực nhỏ như Ngọc Đỉnh tông thì có gì khác nhau?

Nam Cung Hàn Qua nghe lời nói của Đường Vọng thì trong mắt tràn ngập khí lạnh, lãnh đạm nói:

- Đường trưởng lão, đừng phụ dụng ý của cốc chủ, vạn sự lúc này cần lấy đại cục làm trọng!

Đường Vọng hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói:

- Chỗ cốc chủ ta sẽ đích thân tới báo cáo, hành vi như vậy sẽ có lỗi với liệt tổ liệt tông của Phong Lôi cốc, còn cả lão tổ trên đời nữa! Cửu Tinh cốc nội tình nghìn năm sẽ bị hủy hoại trong chốc lát!

- Xem ra Đường trưởng lão muốn cùng Đào trưởng lão, Đổng trưởng lão tới thủ quan cho lão tổ trăm năm rồi.

Nghe được lời ấy, trong lòng Đường Vọng hơi khựng lại, mình bảo Đào Nguyên Đức, Đổng Trường Khanh ngăn cản chuyện bắt Tô Dật trở về cốc, hai người Đổng Trường Khanh bị cốc chủ phạt nặng trăm năm, chắc chắn là đang tuyên bố tội chết với hai người đó.

Đối với chuyện này, Đường Vọng vẫn luôn hổ thẹn trong lòng, cho nên mới đồng ý với Nhiếp trưởng lão mời Tô Dật vào cốc, nhưng cũng không phải phương thức cường ngạnh như Nam Cung Hàn Qua nói, cưỡng chế Tô Dật vào Cửu Tinh cốc!

Nếu làm như thế, Cửu Tinh cốc có gì khác với Huyết Dương tông, làm sao có thể đặt chân ở Hỗn Loạn vực nữa!

Đường Vọng trọng tình trọng nghĩa, trong hốc mắt lõm sâu sinh ra sự quyết ý, buồn bực nói.

- Việc này không nhọc tới Nam Cung thành chủ quan tâm! Đường mỗ tự có tính toán riêng, tuy là đang ở trong phủ thành chủ nhưng đây dù sao cũng là của Cửu Tinh cốc, không phải do một mình Nam Cung ngươi nói là xong! Thời gian không còn sớm nữa, thành chủ sớm đi nghỉ ngơi đi! Đường mỗ hơi mệt rồi!

Nói xong, con mắt của Đường Vọng nhìn qua Nam Cung Hàn Quan, nguyên khí dưới chân bắt đầu khởi động, bước một bước đẩy cửa gỗ ra.

⚝ ✽ ⚝

Cửa gỗ bị kình phong đẩy mạnh rồi đóng lại, kình phong cũng làm đèn trên bàn dài sáng tối không ngừng, một chùm khói đen đánh ngược về phía trước.

Ánh sáng lập lòe chiếu lên gò má nhăn lại của Nam Cung Hàn Qua, trong con ngươi lóe lên hàn ý, lại thêm một tiếng nặng nề vang lên, Nam Cung Hàn Qua đánh một chưởng vào góc bàn, toàn bộ cái bàn nứt ra, hóa thành bột mịn.

- Lão thất phu, cứng mềm không chịu, thật không ra gì! Nếu phá hư đại sự thì sẽ bắt ngươi lấy mạng đền cho Phong Lôi cốc!

Giọng nói của Nam Cung Hàn Qua vang lên, thân ảnh gầy gò đứng trong thư phòng, có vẻ cực kỳ lạnh lùng.

- Cửu Tinh cốc?

Cửu Tinh cốc cùng Thương Vân điện, Huyết Dương tông đều là thế lực nhất lưu trong Hỗn Loạn vực, vốn cảm thấy Thương Vân điện là lớn nhất, bây giờ tới nơi phồn hoa như Cửu Tinh thành này mới biết được thế lực của Cửu Tinh cốc khổng lồ bao nhiêu, làm cho Tô Dật không thể coi thường.

Ứng Vô Hưu nhìn Tô Dật, nhẹ gật đầu ý bảo Tô Dật tiếp tục nói.

- Cốc chủ Cửu Tinh cốc đã từng phái hai trưởng lão muốn bắt ta trở về cốc, không biết có mưu tính gì.

Tô Dật tức giận cắn răng.

- Ngươi có biết hai tên trưởng lão đó bởi vì không mang được ngươi về cốc mà bị cốc chủ Thần Diệu phạt nặng, thủ ở cấm địa Phong Lôi cốc trăm năm!

Trong ánh mắt trong trẻo của Tô Dật hơi dao động, đột nhiên nghĩ tới dị trạng Đường trưởng lão hộ tống mình cả đường, trong lòng hiểu ra.