Chương 1527
Vân Hương dựa theo lời nói của Ứng Vô Hưu, đi ra ngoài phân phó mọi người đóng gói quần áo lại, Ứng Vô Hưu thì nhìn Tô Dật.
- Tô tông chủ, ở đây chờ lát nhé, uống chút trà trước vậy.
- Được, cung kính không bằng tuân mệnh, trà của Ứng các chủ cũng rất ngon.
Tô Dật dùng nắp ly đẩy lá trà ra, dùng miệng nhẹ thổi rồi hớp một ngụm ở miệng ly, thưởng thức nhất phẩm, thần sắc rung lên.
-Ồ? Tô tông chủ cũng hiểu trà đạo sao?
Ứng Vô Hưu hơi kinh ngạc nhìn Tô Dật.
- Tiểu tử không hiểu, chỉ là cảm giác trà này uống vào đắng chát, sau đó hậu vị cảm giác ngọt thanh, trong đắng mang vị ngọt ngầm, giống như khổ tận cam lai vậy, rất có tâm thú.
Tô Dật cẩn thận thưởng trà, lo lắng suy nghĩ chuyện sau khi quay lại tông môn.
- Ha ha, Tô tông chủ tuổi còn nhỏ đã có cảm ngộ này đúng là khó có được, trà thiền vốn khó học, đại đạo trong trà cùng với tu vi có đồng căn đồng nguyên, bất kể là sắc trà, hương trà, vị trà đều phải lấy bản tâm mà nếm, không mây mà lay động trời, nước lặng mà nổi sóng, cuối cùng sẽ tới được đại đạo!
Ánh mắt của Ứng Vô Hưu liên tục sáng lên kỳ dị.
“Bản tâm cầu đạo. Trong lòng Tô Dật có ánh sáng thần bí bắt đầu khởi động, ánh sáng mênh mông tỏa thần quang rực rỡ trong đầu Tô Dật, hắn dần dần lâm vào trầm tư rất sâu.
- Bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể tiến vào vô ngã cảnh, lực ý chí và tinh thần lực của người này mạnh tới mức không còn gì để nói!
Linh Thiên Tuyết nhướn mi, theo bản năng nói vậy.
Qua một lát, trong mắt Tô Dật hiện lên thần uẩn lạnh lẽo, đứng dậy cúi thấp người với Ứng Vô Hưu, cung kính nói:
- Đa tạ Ứng các chủ, tiểu tử dường như đã hiểu!
Khóe miệng của Ứng Vô Hưu mỉm cười, mặt mày hiền lành, đạm nhiên nói:
- Thực sự đã hiểu rồi? Hiểu cùng không hiểu chỉ trong một chớp mắt thôi, làm hay không làm cũng chỉ ở một lựa chọn, là thần là ma, Tô tông chủ hãy nhớ kỹ, bất luận lựa chọn gì, duy trì bản tâm sẽ là lựa chọn tốt nhất!
Tô Dật nghiêm sắc mặt, giữa hai lông mày là sự thản nhiên, hơi gật đầu.
- Tô tông chủ, không còn sớm nữa, Vân Hương hẳn là đã chuẩn bị xong rồi, hôm nay tạm thời tới đây thôi, hữu duyên thì chúng ta sẽ còn gặp lại.
- Được!
Tô Dật hơi ôm quyền.
Vừa dứt lời, khí cơ của Ứng Vô Hưu trào lên, hai tay có nguyên khí thuộc tính thủy xao động, song chưởng co lại, nguyên khí màu xanh lam lấy Ứng Vô Hưu làm trung tâm mà tạo thành một vòng xoáy nước khổng lồ, rồi như tạo thành một thế giới đơn độc, ánh sáng rạng rỡ bao trùm toàn bộ cảnh tượng trước người Tô Dật.
Lúc này Tô Dật có thể cảm giác được rõ ràng trong phòng này phát sinh sự thay đổi kỳ dị, cũng có thể nhận thấy sâu trong linh hồn có một sự bất an không ức chế được mà dâng lên. Trong cảnh tượng vòng xoáy xanh thẳm mông lung, thân thể Ứng Vô Hưu biến mất, lấy trạng thái vô cùng kéo Tô Dật di chuyển tới, tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Trong giây lát, quanh thân Tô Dật ở trên không bị một viên bọt khí từ nước lớn bao lấy, như tầng tầng lớp lớp sóng gợn không gian, không ngừng truyền ra tiếng rào rào của sóng đập, bóng tối vô cùng vô tận tràn ngập quanh Tô Dật.
Trong hơi nước mông lung như hồng thủy trút xuống.
Toàn bộ căn phòng bắt đầu đổ nát, phát ra tiếng run rẩy kịch liệt, năng lượng thiên địa to lớn sôi trào dũng mãnh vào trong bọt khí, mang theo Tô Dật dần dần nhắm hai mắt lại.
Khí tức mênh mông cuồn cuộn tràn ngập, ngũ quan của Tô Dật dường như một chiếc thuyền đơn độc trên vùng biển sóng trào, theo gió thổi mà lắc lư trôi nổi.
Trên hư không sấm chớp rền vang, thiên địa đều run rẩy.
Mây đen cuồn cuộn, thiên địa biến sắc.
Một khí tức nặng nề, già nua trút vào trong cơ thể Tô Dật, tràn ngập bốn phía khiến người ta đứng từ xa nhìn dường như sinh lòng vắng lạnh, không có cách nào kháng cự được, cam nguyện từ bỏ việc chống lại.
Cuồng phong gào thét, mây đen chằng chịt, một vệt kim quang hiện ra từ trong mây đen, tiếp theo đó có vô số quang trụ đâm ra từ trong mây đen, không ngừng làm sáng chói nhiều khu vực, như khói như lửa, cực kỳ rực rỡ.
Phút chốc, một bàn tay kình thiên khổng lồ như thần minh bễ nghễ thế gian, mang theo uy thế đáng sợ, trong nháy mắt từ trong kim vân thò xuống phía dưới, lấy khí thế kinh người chộp về phía Tô Dật.
Tô Dật chỉ cảm thấy khí tức già nua mãnh liệt trào vào trong cơ thể, giống như làm không trung phải vặn vẹo, bao lấy Tô Dật. Hắn không tự chủ được mà sử dụng nguyên khí thuộc tính thủy dung hợp với bàn tay khổng lồ, rồi Tô Dật dần nhắm hai mắt lại.
- Kinh Đào Điệt Lãng thủ!
Trong đầu Tô Dật xuất hiện cái tên của bàn tay khổng lồ này rồi lập tức lần nữa mở hai mắt ra, người đã ở cửa Linh Bảo các rồi.
Tất cả như thường, toàn thân Tô Dật không có bất kỳ dị trạng nào.
Bầu trời đầy sao, màn đêm rủ xuống, hơi lạnh trong gió thổi bay tóc TÔ Dật, Tô Dật cảm thấy giống như mới tỉnh lại từ giấc chiêm bao vậy.
Thủ vệ vẫn nghiêm túc nhìn phía trước, tận trung trên cương vị phải làm.
Tô Dật đi ra phía trước, đưa thẻ đen ra, nhẹ giọng nói.
- Ta tìm Ứng các chủ!
Thủ vệ nhìn thẻ đen của Tô Dật thì con ngươi rụt lại, rung giọng nói.
- Đại nhân, Cửu Tinh thành Linh Bảo các ta không có Ứng các chủ nào cả, chỉ có Đường Dẫn Phong, Đường các chủ!
Thủ vệ nhìn Tô Dật, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu dầy chảy xuống, không giống đang giả vờ.
Nghe thủ vệ nói vậy, trong lòng Tô Dật dâng đầy sự nghi hoặc.
Tô Dật cất thẻ đen vào ngực rồi lại lấy ra một cái túi không gian mới, bên trong bày chỉnh tề hơn mười món xiêm y tinh mỹ tuyệt luân, chính là quần áo và đồ linh tinh mới rồi Vân Hương đóng gói cho mình.
- Có thể bọn họ không muốn để ngươi tìm được.
Trong đôi mắt thanh u của Linh Thiên Tuyết nổi sóng.
Nếu thật như lời Linh Thiên Tuyết thì Ứng Vô Hưu không chừng còn cả Vân Hương nữa, mục đích của hai người đó là gì? Như hiện giờ thì nhìn phù thạch thần bí còn cả những quần áo và đồ linh tinh trân quý này, ít nhất... là có lợi với mình.
Tô Dật nhíu mày lại rồi khóe miệng lập tức mỉm cười, nguyên khí dưới chân bắt đầu khởi động, bước chân ra biến mất trong màn đêm bao la.
Lá cây bị kình phong thổi qua rơi xuống như mưa, biển mây dâng lên, khinh long đằng vân, hư vô mờ mịt, thiên biến vạn hóa, Cửu Tinh Thiên Hải như đang tùy ý cuồn cuộn dưới ánh trăng như luyện.
Ứng Vô Hưu lẳng lặng nhìn Thiên Hải Vân Tung, Vân Hương cung kính đứng ở một bên.
- Người này thiên tư tuyệt đại đương đại, tâm tư tinh thuần, tinh thần tuyệt hảo, thủ đoạn ngoan lệ, trở thành cường giả tuyệt thế một đời! Sống hay chết phải xem nhân duyên tạo hóa của người này! Hy vọng có thể thoát được một kiếp Cửu Tinh cốc!
Thần sắc của Ứng Vô Hưu bình tĩnh, sâu kín nói.
- Không biết tiên cô giao phù thạch thần bí cho hắn, có tính toán gì không?
Vân Hương khẽ mở miệng, cung kính nói.
- Thánh ý của tiên cô khó có thể phỏng đoán được, Vân Hương, người dẫn đầu của Hỗn Loạn sắp trở lại rồi, ngươi tiếp tục ở lại thủ Hỗn Loạn vực, cùng Dẫn Phong các chủ mật thiết giám thị nhất cử nhất động của Hỗn Loạn vực!
Ứng Vô Hưu tiếp tục nói.
- Hỗn Loạn vực sắp phát sinh đại sự kinh thiên, tung tích của tiên cô khó tìm, ta phải về tông môn một chuyến bẩm báo cho tông chủ, có chuyện gì quan trọng thì dùng truyền âm ngọc liên hệ.
- Vâng!
Vân Hương trả lời.
Vèo.
Gió thổi tới, một viên bọt nước lam sắc vĩ đại nổ tung, Ứng Vô Hưu nhất thời biến mất.
Trong thời khắc, Tô Dật đã trở lại phòng.
Đàn hương lượn lờ, dưới ánh trăng ngân sắc mờ nhạt chiếu lên gương mặt Tô Dật.
- Thiên Tuyết, ngươi còn chưa nói cho ta biết đây là vật gì nữa!
Tô Dật móc phù thạch thần bí mà Ứng Vô Hưu tặng cho ra, để trên lòng bàn tay.
Trên tính chất ôn nhuận sâu kín lưu chuyển phù văn thần bí, linh hồn của Tô Dật do thám biết được trên bề mặt nó có linh khí bàng bạc bao phủ.
- Đây là Liệt Không ngọc, trọng bảo tuyệt thế, cho dù là trong Hỗn Loạn vực cũng không có hơn mười viên!
Trong lời nói của Linh Thiên Tuyết xen lẫn vẻ kích động.