← Quay lại trang sách

Chương 1526

Điều đó là đương nhiên, Đường Vọng chắc là quá xấu hổ cho nên mới hộ tống ngươi một đường, chính là muốn mượn cơ hội nói ra yêu cầu này đó!

Linh Thiên Tuyết nhẹ gõ đầu, vẻ mặt nghiêm túc.

- Cũng không biết Cửu Tinh cốc chủ đến cùng là có mưu đồ gì?

Ánh mắt TÔ Dật trong vắt, nghĩ tới cốc chủ Thần Diệu thì sắc mặt âm trầm như nước.

- Cốc chủ Cửu Tinh cốc Thần Diệu, tu vi không tính là đứng đầu trong thế lực nhất lưu, nhưng thủ đoạn thông thiên, tâm trí tàn nhẫn, có thể nói là hạng người ngang ngược có dã tâm!

Nhắc tới cốc chủ Cửu Tinh cốc Thần Diệu, trong mắt của Ứng Vô Hưu lóe lên vẻ nhìn không thấu, cau mày.

Lời nói của Ứng Vô Hưu có hai tầng ý, thứ nhất, Linh Bảo các cũng không biết Thần Diệu có mưu đồ gì; thứ hai, Ứng Vô Hưu cũng nhận định là một người ngang ngược có dã tâm, đối với Tô Dật thực lực bây giờ không đủ cường đại thì tuyệt đối là một nhân vật kinh khủng không gì sánh được.

So với Huyết Dương tông khổng lồ ngang tầm, Ứng Vô Hưu cũng không thể hiện qua lo lắng với Tô Dật, nhưng đối với Cửu Tinh cốc thì có sự kiêng kỵ rất sâu.

Tô Dật đã ngửi được mùi nguy hiểm, xem ra, chuyện của Huyết Dương tông trước tiên cần buông xuống chút, đối mặt với Cửu Tinh cốc thẻ nào sẽ là chuyện cần suy nghĩ hàng đầu sau khi trở về Bá Vương tông.

Đối với Đường Vọng, trong lòng Tô Dật khó xử, vừa không muốn trong lòng Đường trưởng lão mang hổ thẹn nhưng lại vừa không muốn rơi vào tròng của Cửu Tinh cốc, trong lòng Tô Dật thở dài.

Vô số chuyện khó đều đã ập tới, còn sợ Cửu Tinh cốc hay sao, Cửu Tinh cốc dù sao không thể đáng sợ bằng Thánh Sơn được nhỉ? Tô Dật nghĩ đến đây thì ánh mắt thay đổi, không khỏi thốt lên.

- Chuyện nên tới dù sao sẽ tới, tới núi leo lúi tới sông qua sông, để ta xem khi nào nổi sóng! Ai thèm sợ! Một thanh trường kiếm đứng giữa trời!

- Một thân dũng khí, tiểu tử được đấy!

Trong mắt Ứng Vô Hưu không ngừng khen ngợi, nhiều thêm một phần tán thưởng với Tô Dật.

- Được rồi, không nói tới những chuyện này nữa, đêm nay Tô tông chủ tới thăm Linh Bảo các, không biết có gì phân phó?

Lúc này Tô Dật mới nhớ tới “chính sự khi đến Linh Bảo các thì lập tức nói.

- Ứng các chủ, không biết quý các có Cửu Chuyển Long Lân thảo không?

Khuôn mặt của Ứng Vô Hưu tỏ ra kinh ngạc, trong vòng một ngày lại có hai người muốn thứ này.

- Ngươi cũng muốn Cửu Chuyển Long Lân thảo?

- Còn ai muốn nữa thế?

- Cửu Chuyển Long Lân thảo thế gian hiếm thấy, toàn bộ Hỗn Loạn vực, cũng chỉ có Linh Bảo các ta có một cây duy nhất, không may chính là mới vừa có một vị khách quý tới chỗ ta mua cây đó rồi.

Ứng Vô Hưu nói.

- Chẳng lẽ là người mới rồi?

Tô Dật sinh ngờ vực, một sự thất vọng xông lên đầu, nếu giờ hồi tông có thể mang theo một cây Cửu Chuyển Long Lân thảo, hẳn là đại ca sẽ vui vẻ không ngừng.

- Ứng các chủ, còn biết nơi nào có thể tìm được cây thảo dược này không?

- Đương nhiên là biết, chính là Cửu Tinh Phong Lôi cốc mà ta mới vừa đề cập với ngươi, bên trong quanh năm có cửu thiên huyền lôi, quy tắc không gian cũng có thay đổi, trong đó có rất nhiều dị thảo, dùng để luyện chế so với kỳ thảo bình thường thì có hiệu quả tốt hơn nhiều, một cây trong các ta chính là một phần quà mừng của Cửu Tinh cốc trong đại điện trăm năm trước của Linh Bảo các ta.

- Thì ra là thế, bất kể là có muốn đi hay không, Phong Lôi cốc này có lý do phải tới rồi!

Tô Dật cười gượng, ánh mắt sắc bén khiếp người, như có điều suy nghĩ.

- Tô tông chủ, còn có nhu cầu nào khác không, chỉ cần Linh bảo các ta có, Tô tông chủ tùy ý lựa chọn.

Trò chuyện với nhau vui vẻ, Ứng Vô Hưu cũng tràn đầy sự tiếc nuối vì không thể giúp được Tô Dật.

- Chuyện này...

khà khà, Ứng các chủ, chỗ của ông có xiêm ý cho thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi mặc không?

- Ồ! Có có có.

Ứng Vô Hưu đặc biệt hứng thú nhìn Tô Dật. Lúc sau, hơn mười bộ xiêm y bày trước mặt Tô Dật, lần đầu tiên hắn biết nữ tử lại có chuyện này.

Sao nhiều y phục vậy!

Vân Hương giới thiệu từng món xiêm y trưng bày trước mặt với Tô Dật, Ứng Vô Hưu thì đứng ở một bên cười tủm tỉm nhìn.

- Tô công tử, đây là váy Bách Hoa Yên Vụ Phượng Vỹ, lấy tinh phấn từ cánh của Ngân Hỏa Mật Điệp, dung hợp mấy trăm tinh hồn hoa, trải qua bảy bảy bốn chín công đoạn, hơn mười người thợ may giỏi may thành; đây là váy gấm Phấn Hà Cẩm Thụ Ngẫu Ti, kia là quần dài Phỉ Thúy Yêu La Duệ, này là váy Kim Ti Bạch Văn Đàm Hoa Vũ Ti, áo lót lụa dệt ngũ sắc, áo lụa Bạch Ngọc Lan Tản Hoa, áo Cổ Yên Văn Bích Hà La...

Văn Hương vẫn từ từ kiên trì giới thiệu y phục với Tô Dật, làm Tô Dật nghe mà nhức cả đầu.

- Thiên Tuyết, nữ tử mấy người nhiều quần áo như vậy sao?

Tô Dật nhìn mà nuốt nước miếng.

- Ta... Ta cũng không biết.

Linh Thiên Tuyết đã là Yêu Hoàng, tuy dung mạo xinh đẹp nhưng nào lại tỉ mỉ chọn quần áo giống nử tử nhân loại bao giờ. Trong rừng rậm Man Yêu lúc nào cũng có nguy hiểm, tinh tiến võ đạo mới là chuyện chính, đến ngày hôm nay, nàng mới biết được thì ra nữ tử lại có nhiều quần áo như thế.

- Có thích không? Cái này thế nào?

Trong mắt Tô Dật hơi hoa, tùy ý chỉ một món.

- Đẹp!

Linh Thiên Tuyết như một tiểu cô nương, hô lớn, sáng mắt lên.

- Vậy món đó thì sao?

Tô Dật lại chỉ một món khác.

- Cũng đẹp lắm!

Hai bộ mà Tô Dật đều chỉ cho thì Linh Thiên Tuyết đều thích cả, cũng không thể quá hẹp hòi được, chỉ có thể đổi lại cách nói.

- Cái nào ngươi cảm thấy không đẹp nhất?

- Dường như... đều đẹp cả!

Trong chốc lát Linh Thiên Tuyết cũng không quyết định chắc chắn được, thì thào nói.

Vân Hương giới thiệu xong tất cả quần áo thì Ứng Vô Hưu cùng nàng đồng thời nhìn Tô Dật vẫn phát ngốc quan sát.

Vân Hương đưa một ánh mắt với Ứng các chủ, khẽ gật đầu ý bảo tất cả quần áo đều đã ở đây, rất sợ Tô Dật đều không thích.

Qua mộtl át, Tô Dật vẫn lúng ta lúng túng không nói, Ứng Vô Hưu liền thăm dò.

- Tô tông chủ, không chọn được bộ nào sao?

Thật tình là không biết trong lòng Tô Dật đang đấu tranh, nghe được câu hỏi thì nhanh chóng hồi thần.

- Ừm... dường như đều rất đẹp!

- Ha ha ha ha!

Ứng Vô Hưu rất sợ làm chậm trễ Tô Dật, thì ra hồi lâu Tô Dật không đáp là vì chọn tới hoa mắt!

- Nào, Vân Hương, gói tất cả y phục này lại, sửa sang xong thì đưa cho Tô tông chủ!

Tô Dật nghe vậy thì quá sợ hãi, hôm nay đã nhận được phù thạch thần bí mà Ứng Vô Hưu tặng, làm sao chịu được trọng lễ này nữa.

- Nói quá lời rồi, Tô tông chủ, vài món quần áo linh tinh này, người giữ thẻ đen khách quý của Linh Bảo các ta có thể coi trọng đã cực kỳ vui mừng rồi, là vinh hạnh của các chủ ta, Tô tông chủ cũng không cần phải câu nệ, người được Tô tông chủ chăm sóc, đặc biệt tới Linh Bảo các ta chọn xiêm y, chỉ sợ là một tuyệt thế giai nhân!

Trong lòng Linh Thiên Tuyết nghe được thì trái tim thổn thức, rạng hồng lại lặng lẽ bò lên mặt, nóng hầm hập.

- Ha ha, đúng vậy đúng vậy! Chỉ có điều ta cũng sẽ không lấy không, Ứng các chủ giảm giá cho ta chút là được rồi!

Tâm tình của Tô Dật vô cùng tốt, cũng thuận tiện tạo cho mình một cái bậc thang đi xuống.

- Đó là đương nhiên! Tấm lòng Tô tông chủ mang sự thông cảm, là bọn ta cảm kích lắm!

Ứng Vô Hưu mỉm cười trả lời.

- Vậy chúng ta lấy toàn bộ đi!

Tô Dật nhẹ giọng nói với Linh Thiên Tuyết.

- Ừm! Nghe lời ngươi.

Linh Thiên Tuyết ôn nhu nói, tuyết nhan hơi đỏ, sự ấm áp dâng trào.