← Quay lại trang sách

Chương 1549

Tên Tô Dật này thực sự là không sợ trời không sợ đất, vậy mà lại ép Loan Thạc tới tình cảnh như vậy!

- May là chúng ta mới rồi không chọc giận hắn, aiz, tên Loan Thạc này coi như thiếu niên anh hùng, đáng tiếc lại đụng phải Tô Dật.

Mọi người vẻ mặt nghiêm túc không dám nói lớn tiếng, rì rầm bàn tán không ngừng.

Bên Thương Vân điện, trong ánh mắt của Ngụy Hồng như có điều suy nghĩ, lần đầu Cửu Tinh cốc mời mọi người tới, còn chưa vào cốc đã gây ra động tĩnh lớn như vậy.

- Tên khốn này mỗi lần đều làm cho mọi chuyện long trời lở đất.

Trong ánh mắt trong trẻo của Sư Tố Tố hơi dao động, Sư Tố Tố trước giờ luôn là người đứng đầu trong thế hệ trẻ của Thương Vân điện, từ trước tới nay đều được sư tôn và tông môn sắp xếp cuộc sống cho.

Cá tính hào hiệp cố tình làm bậy này nàng chưa bao giờ nghĩ tới.

- Thật kỳ lạ, Cửu Tinh cốc không thể thất lễ với khách như vậy được, nào có đạo lý chậm chạp chưa tới như thế!

Tây Vô Tình nhìn Tô Dật, trầm ngâm nói một câu.

- Đã sớm tới rồi! Bên kia!

Ánh mắt của Vô Thường tiên tử sáng lên, ý bảo Tây Vô Tình nhìn về phía cánh rừng.

Nhìn phía xa, mấy thân ảnh thu liễm khí tức cực kỳ triệt để, đang đứng ở trong rừng trúc.

Trong ánh mắt của Tây Vô Tình lóe sáng, giữa hai lông mày hiện lên một tia lo lắng, Cửu Tinh cốc này rõ ràng đang kiểm tra sâu cạn của Tô Dật.

Xoẹt!

Nhìn Tô Dật lần nữa, ánh mắt sắc bén lóa mắt, quanh thân có nguyên khí tỏa ra, dường như sắp có một cơn bão năng lượng được tạo thành.

Trong rừng, vạn thú hí vang, ác điểu vỗ cách.

Khí thế to lớn ngút trời như núi áp về phía đám Loan Thạc, sự kinh hãi trong mắt mọi người dần phóng đại, người có chút tu vi ngăn cản trước người Loan Thạc không ngừng chấn động, rung rung như cái sàng.

Ánh mắt Tô Dật nhìn lên, khóe miệng nhếch một cái, giơ hai ngón tay lên, ánh mắt sáng như sao tỏa ra sát khí.

- Hai! Muốn mạng sống thì mau rời đi!

Tô Dật lần nữa lơ đễnh đếm tiếng thứ hai.

- Tô Dật, ngươi đừng có khinh người quá đáng! Đừng có mà càn rỡ!

Loan Thạc quát một tiếng, ánh mắt ngoan lệ, sắc mặt tái nhợt.

Là thiếu tông chủ của Xích Nhật tông, cũng là cao thủ không có địch thủ trong lớp trẻ, lại bị một tên tiểu tử chưa tới hai mươi tuổi ép tới không dám phản kháng.

- Được, các ngươi khá trung thành hộ chủ đó!

Nhóm có chút tu vi ngăn cản ở phía trước có thể cảm giác được trên người Tô Dật có kình phong gào thét, kình phong kịch liệt như vân thiên cương phong, vô cùng mãnh liệt, ma sát khuôn mặt cũng cảm thấy đau đớn, run rẩy, miệng lớn thở hổn hển.

Kỳ thực trong lòng bọn họ cũng đang mâu thuẫn, tiến thối lưỡng nan, hộ chủ thì sẽ phải chết, không hộ chủ, thiếu tông chủ mà bị thương cũng phải chết, bị kẹp ở giữa rất khó xử.

- Ầm!

Nhất thời, quanh thân Tô Dật, nguyên khí thuộc tính hỏa tăng vọt, trên chân có từng văn lộ thần bí lưu động, phù văn không lưu loát không ngừng bao vây Tô Dật, khí tức mênh mông chợt tỏa ra.

Gào!

Nguyên khí giống như bão táp, dưới ánh sáng màu đỏ rực mơ hồ có tiếng long ngâm xuyên qua Thái Cổ mà tới, sát khí mênh mông trên mặt, khóe mắt là một độ cung lành lạnh.

Lúc này khí thế trên người Tô Dật không mảnh mai giống lúc trước nữa, tóc đen bay bay theo gió, áo bào phần phật giống như một vị chiến thần viễn cổ mới sống lại.

Mang theo khí thế lôi đình, nhanh như thiểm điện, khí tức vô cùng bá đạo tỏa ra.

Nguyên khí hùng hồn dâng trào từ trong cơ thể, trong nháy mắt, song chưởng của Tô Dật lắc lư liên tục, giống như cuồng long nhất bàn, gào thét phóng ra.

Khí tức đáng sợ xông lên hư không, người xa xa vây xem nhao nhao run rẩy.

Xa xa mọi người cảm giác được nguyên khí lưu động trong cơ thể đang bắt đầu bị ách tắc, linh hồn cũng hơi đau đớn, nhao nhao vận chuyển tâm pháp, ổn định cơ thể.

- Quá mạnh rồi! Loan Thạc và Tô Dật căn bản không cùng một cấp bậc!

- So với khí tức của Nguyên Hoàng ngũ trọng cũng không kém quá xa!

Cường giả của thế lực nhị lưu ở một bên cũng tỏ ra kinh sợ.

Rất nhiều người nhao nhao kinh hô, lúc này tu vi khí tức mà Tô Dật thể hiện ra mơ hồ khiến người ta đứng hình, chỉ là uy thế thông thường đã có thể làm chấn động tâm thần.

Xa xa, trong núi rừng, ánh mặt trời chiếu xuyên qua lá cây, loang lổ trên đất.

Ánh mắt của Nam Cung Hàn Qua hơi khép, chăm chú nhìn cuộc giằng co giữa Tô Dật và Loan Thạc.

- Thành chủ, Xích Nhật tông dù sao cũng có thâm giao với Cửu Tinh cốc, Tô Dật hình như muốn đánh thật rồi.

Đệ tử Cửu Tinh cốc ở bên cạnh thử dò xét.

Ánh mắt Nam Cung Hàn Qua sắc bén như ưng, sắc mặt âm trầm u ám như nước, thấp giọng nói.

- Loan Thạc không phải ngày một ngày hai mượn danh của Cửu Tinh cốc nữa, cho hắn chút dạy dỗ, cho hắn biết trời cao đất dày thế nào!

- Chỉ sợ thật có bị gì thì bên Loan Thiên Phượng sẽ khó ăn nói.

- Ngọc Đỉnh tông bị diệt, Hồng Kiếm Thu cũng đã bị giết, Loan Thiên Phượng hắn dám nói cái gì.

Lập tức, con ngươi của Nam Cung Hàn Qua co lại, lạnh giọng nói.

- Tô Dật cũng là một người thông minh, sẽ không vấy máu ở Cửu Tinh cốc, chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta sắp qua đó.

- Vâng!

Mấy tên đệ tử Cửu Tinh cốc phía sau thấp giọng trả lời.

Phía trước núi của Cửu Tinh cốc.

Mấy tên có chút tu vi vây quanh Loan Thạc lúc này đã bị khí thế vô cùng trên người Tô Dật làm cho kinh hãi muốn chết.

Bọn họ suy nghĩ mấy hơi, quả quyết cắn răng, cơ thể nhanh chóng lui lại, tránh qua một bên.

- Thiếu tông chủ, thuộc hạ bất lực, ân huệ của Xích Nhật tông kiếp sau lại báo!

Vừa dứt lời, dưới đôi mắt lạnh của Loan Thạc, thân ảnh của mấy tên đó lặng lẽ biến mất trong rừng.

Trong nháy mắt, sự thay đổi đột nhiên ập tới làm cho Loan Thạc ngu người, Tô Dật nhìn như chiến thần, còn mặt Loan Thạc thì xám như tro tàn.

- Xem ra cũng không phải quá mức trung thành, ba tiếng đã đếm xong, tiếp một chưởng của ta đi!

Tay phải của Tô Dật vương ra vẽ thành một độ cung vĩ đại, nguyên khí thuộc tính hỏa trên bàn tay lập tức bùng lên.

Bên cạnh Loan Thạc chỉ còn lại một tên Nguyên Hoàng cảnh ngũ trọng cùng Bạch Hư Tử sống chết chưa rõ, ánh mắt lạnh lùng căm tức nhìn Tô Dật.

Bên người, người trung niên Nguyên Hoàng cảnh tập trung tinh thần, trong ánh mắt tỏa ra sự kiên quyết.

- Thiếu tông chủ đừng sợ, tiểu tử Tô Dật, ta tiếp một chưởng của ngươi!

Cường giả Nguyên Hoàng cảnh chấp tay hành lễ, trước người vẽ lên một độ cung, nhất thời ánh sáng lóa mắt hừng hực bắn ra trước người.

Tay phải vương ra, không gian xung quanh nhất thời vặn vẹo, bàn tay phải được màn sáng bao lấy, nguyên khí sáng chói bao phủ, lậpt ức vang lên một tiếng xé rách không khí vô cùng chói tai, bay thẳng tới Tô Dật.

Ánh mắt của Tô Dật hơi nhướng, cơ thể nhanh chóng nhảy lên, không chút tránh né, trong mắt lẳng lặng tuôn ra khí tức lành lạnh.

- Xích Cổ ấn!

- Phá!

Tô Dật hét lớn một tiếng, hắn vung tay lên cao, ánh sáng rực rỡ trên nắm đấm như bành trướng, tựa như tiếng sấm trầm thấp ầm ầm vang lên.

Mang theo khí thế như bá vương thức tỉnh, uy thế hiển hách như Hoàng giả giáng trần, tràn ngập khắp trời.

- Ầm...

Một lực nguyên khí cực đáng sợ như phun ra cả hỏa sơn, nhất thời ầm ầm tuôn ra trên tay Tô Dật.

Hai bàn tay chạm nhau, phong lôi giao kích, bốn phía cát bụi mờ mịt, mặt đất mơ hồ rung động, khe hở nhỏ lan tràn xung quanh như mạng nhện.

Dốc hết toàn lực, Xích Cổ ấn lấy được từ trong “Man Hoang kinh, lấy “Lực làm đích, nhất lực phá vạn pháp, bao hàm toàn diệt, không phải người cậy mạnh bình thường có thể sánh bằng.

Tiếng quát của Tô Dật như sấm, bàn chân hắn giẫm lên mặt đất, nguyên khí thuộc tính thổ hội tụ ở hai chân, ổn định thân hình.