Chương 1550
Trong khí thế ngút trời, hai tròng mắt của Tô Dật như điện, lóe ra chói mắt, tóc không ngừng bay ngược ra sau, khí thế hùng hồn như mang theo khí tức lôi đình.
Nguyên khí quanh người bắt đầu khởi động, màu đỏ rực ánh lên màu vàng kim, giống như thần hoàn gia thân, thần liên đan vào nhau.
⚝ ✽ ⚝
Song phương đều giằng co trong thời gian một hơi thở, dưới lòng bàn chân của Tô Dật có vòng xoáy nguyên khí thuộc tính thổ như cuồng phong cuốn lên, sinh ra gió lốc tàn sát xung quanh, rất nhiều cây cối bị gió lốc thổi cong thân.
Ực...
Bên người có người nuốt nước bọt, đây thật sự là tu vi Nguyên Hư cảnh sao? Lấy cứng đối cứng lại không hề rơi xuống hạ phong, thực lực đích thực của người này rốt cuộc là bao nhiêu!
Nguyên Hư và Nguyên Hoàng, mỗi cấp nhỏ đều có sự chênh lệch, mỗi cấp lớn lại càng là một cái khe vĩ đại khó có thể vượt qua được.
Cho dù là Nguyên Hư cửu trọng cùng Nguyên Hoàng nhất trọng, thực lực cũng rất khác biệt.
Lúc này nguyên khí tràn đầy Thái Hư Thâm Hải của Tô Dật, giống như trường giang đại hà đang sôi trào mãnh liệt, huyết nhục toàn thân được Kim Long tàn hồn bao vây, xương cốt được Thái Cổ Kim Long tẩm bổ, có thể so với thân thể của ấu thể yêu tộc, hiện tại quả thực có thể sánh với chí tôn Yêu tộc chân chính, tu vi Nguyên Hoàng cảnh đánh vào Tô Dật khó có thể gây ra chút thương tích nào.
- Tốc độ tu luyện này của tiểu sư thúc công, aiz!
Tư Đồ Mục Dương nhìn Tô Dật dùng thân thể mình đối kháng với cường giả Nguyên Hoàng cảnh ngũ trọng, trong lòng kinh hãi không ngừng, ngẫm lại sự chênh lệch giữa mình và hắn càng lúc càng lớn, trong bụng không khỏi mất tinh thần.
Mắt Tây Vô Tình như hàn kiếm, lại ực mạnh một hớp rượu, lẩm bẩm.
- Thực lực thân thể của tiểu tử này quá kinh khủng!
Ánh mắt của Tô Dật nhướng lên một cái, tuy là thực lực toàn thân địa tăng nhưng cũng không thể kéo dài thời gian, muốn tốc chiến tốc thắng, Tô Dật thuận thế vươn hai tay ra.
Trên lòng bàn tay có nguyên khí xích sắc ban trùm, trong suốt óng ánh, trong lòng, Hỗn Nguyên Chí Tôn công được vận chuyển tới cực hạn, dưới chân đạp đất, bàn tay đưa ra sau rồi lập tức đẩy về phí trước.
Khí thế vô cùng như sóng dữ ngoài biển khơi, đánh về phía bàn tay của Nguyên Hoàng cảnh.
- Sao lại mạnh như vậy!
Con ngươi của cường giả Nguyên Hoàng cảnh đột nhiên rụt lại, trong lòng sợ hãi, còn chưa hoàn toàn phản ứng kịp thì một luồng nguyên khí hùng hồn truyền tới từ trên tay, kéo dài tới tứ chi bách hài.
⚝ ✽ ⚝
Cường giả Nguyên Hoàng cảnh giống như một cái bao tải rách, nhanh chóng bay ra ngoài, đập ầm ầm lên đại thụ phía sau.
Đại thụ sau đó gãy lìa, tách ra ngang dọc, bụi đất tung bay, những môn phái ở gần nhao nhao tránh đi.
Đại thụ đổ trên đất tạo thành một cái hố sâu lớn, không thấy đáy.
Quanh người Tô Dật, kình phong dần tiêu tán, nguyên khí ngưng động, hắn không di chuyển chút nào.
Tô Dật vận Hỗn Nguyên Chí Tôn công dẫn đạo linh khí tán loạn trong cơ thể dần bình ổn lại, thần huy rạo rực.
Thương Vân điện, một vài thế lực nhị lưu đều trố mắt đứng nhìn, sau khi đại thụ sụp đổ mọi người mới phản ứng được.
- Tô Dật thắng rồi!
- Thật mạnh! Tô Dật là biến thái sao?
- Va chạm với cường giả Nguyên Hoàng cảnh mà lại không cần tốn nhiều sức, so với lời đồn còn cường hãn hơn nhiều.
Rất nhiều cường giả trong thế lực nhị lưu đều nhao nhao gật đầu, nhìn Tô Dật với ánh mắt thưởng thức.
Còn bên Tô Dật, Tây Vô Tình, đám Thanh Hoàng giống như thấy chuyện thường, không hề bận tâm, cũng không có chút phản ứng.
Nhưng trong con ngươi như ánh trăng của Sư Tố Tố lại bắt đầu ảm đạm.
- Hắn siêu việt hơn ta quá nhiều!
Sư Tố Tố là thiên kiều trẻ tuổi của Thương Vân điện, lúc này không thừa nhận Tô Dật cường đại không được. Năng lực mạnh mẽ tới mức không thể tưởng nổi.
Loan Thạc nhìn cái phao cứu mạng cuối cùng rốt cục cũng bị đánh ngã, sắc mặt đen thui, dưới chân lảo đảo ngã xuống đất.
Tô Dật thu liễm nguyên khí, trong miệng thở ra một ngụm khí, ánh mắt sáng như sao, trong trẻo lạnh lùng đi về hướng Loan Thạc.
Nhìn thân ảnh sát thần của Tô dật, tứ chi của Loan Thạc vô lực không ngừng dùng sức đạp bùn đất dưới chân, đầy bụi đất dính lên người, cực kỳ chật vật.
- Đừng tới đây, đừng tới đây!
Loan Thạc khàn cả giọng, cảm giác tử vong dần xông lên đầu.
Tô Dật chau mày, trên gương mặt tuấn tú là sự lạnh nhạt, nặng nề nhìn Loan Thạc.
- Hoành hành ngang ngược, coi mạng người như cỏ rác, tác oai tác quái, không để ai vào mắt, thật sự coi bốn biển đều là nhà ngươi đấy à!
Nét mặt Tô Dật lạnh lùng, mắt nhìn Loan Thạc xụi lơ trên mặt đất.
- Ta sai rồi, Tô Dật, không phải, Tô tông chủ ta sai rồi, là ta chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, xin ngươi đừng giết ta!
Loan Thạc đã cảm thấy sợ hãi, khóc ròng ròng, nằm rạp trên mặt đất, không ngừng dập đầu.
- Tô tông chủ, ngươi muốn cái gì, ta đều có thể cho ngươi.
Loan Thạc lập tức lấy túi không gian của mình ra, run rẩy giao cho Tô Dật.
Tiếp đó, Loan Thạc lại ngã tới bên cạnh Bạch Hư Tử, móc ra hai cái túi không gian giao nốt cho Tô Dật.
Loan Thạc cúi thấp đầu, từ trên khuôn mặt đau khổ cố nặn ra vẻ tươi cười, nói với Tô Dật:
- Tô tông chủ, đây là túi không gian của lão thất phu kia, đều cho ngươi cả, xin ngươi đừng giết ta!
Nói xong thì không ngừng dập đầu, nước mắt trào ra như suối, so với dáng vẻ thần võ ban đầu khác một trời một vực, chỉ cầu xin Tô Dật đừng giết mình.
Quần chúng đứng xem rối rít nhìn, thiếu tông chủ Xích Nhật tông vênh váo hống hách lại vì bảo mệnh mà ngay cả liêm xỉ cũng không cần.
Cường giả Nguyên Hoàng cảnh mới vừa liều mạng với Tô Dật nhìn dáng vẻ của Loan Thạc như vậy thì trong ánh mắt là sự thất vọng, đau đớn và xấu hổ.
Giữa cổ họng vang lên tiếng khàn khàn, hai tay dính máu, chỉ về hướng Loan Thạc.
- Thiếu tông chủ, đừng... quỳ... xuống!
Một câu này dường như nhắc nhở Loan Thạc, gã bò tới bên cạnh cường giả Nguyên Hoàng cảnh, lại móc ra thêm hai cái túi không gian, hết sức lo sợ giao cho Tô Dật.
- Tên Loan Thạc này sao lại không có chút khí phách nào vậy?
-Hừ! Mặt mũi của lão tử cũng bị hắn làm mất hết rồi! Cái gì mà Xích Nhật tông vô địch, đồ sợ chết, súc sinh còn có khí khái hơn hắn!
Tiếng chửi rủa cùng khinh thường không ngừng truyền vào tai Loan Thạc, sự xấu hổ làm mặt gã đỏ lên, nước mắt không ngừng tuôn ra, hận không thể vùi đầu vào đất cho rồi.
Tô Dật nhận túi không gian rồi vận Hỗn Nguyên Chí Tôn công, túi không gian của Nguyên Tông cảnh cùng Nguyên Hoàng cảnh quả nhiên là phong phú, hắn hết sức hài lòng, thu vào trong ngực.
Nhìn Loan Thạc ban đầu tướng mạo đường đường nhưng vì được sống mà như chó vẫy đuôi mừng chủ, ánh mắt của Tô Dật âm trầm, giữa hai lông mày chỉ còn lại sự khinh bỉ.
- Đại ca, hỗ trợ trị liệu cho vị Nguyên Hoàng cảnh kia đi!
Tô Dật xoay người nói với Tây Vô Tình.
Tây Vô Tình gật đầu, sát phạt sắc bén, vừa đấm vừa xoa, mặc dù là đỡ một chưởng thay Loan Thạc, thế nhưng lại hiên ngang khí khái, xác thực làm người ta phải kích nể.
Tây Vô Tình tung người đi tới bên cạnh, tay độ nguyên khí, từ từ trị liệu cho cường giả Nguyên Hoàng cảnh.
Ngụy Hồng khẽ gật đầu, Bá Vương tông có thể nhanh chóng quật khởi như vậy, có liên quan chặt chẽ tới sức hấp dẫn khi lãnh đạo của bản thân Tô Dật.
Không chỉ trên người có rất nhiều sự huyền diệt, sợ rằng phẩm tính của Tô Dật cũng là nguyên nhân chủ yếu mà bên người hắn lại hội tụ nhiều cường giả như vậy.
Loan Thạc thấy Tây Vô Tình trị liệu cho cường giả Nguyên Hoàng cảnh thì vui mừng trong bụng, cho rằng mình đã tránh được một kiếp nạn.
Ánh mắt của Tô Dật thâm thúy lạnh lùng nhìn Loan Thạc, nhẹ giọng nói:
- Đệ tử mở đường chết vì bảo vệ Xích Nhật tông, đệ tử hộ vệ tới giây sau cùng còn thề sống chết bảo vệ ngươi, Bạch Hư Tử, tất cả trưởng lão đều đang cố gắng vì ngươi.
- Còn ngươi!
Tô Dật chợt động, hàn lý như lợi kiếm đâm thẳng vào đầu Loan Thạc.