Chương 1568
Một viên Nguyên Thạch lục tinh tương đương 100 ức Nguyên Thạch nhất tinh, hộp Nguyên Thạch dài ba tấc này bằng với ba viên Nguyên Thạch.
Lại điều khắc thành hộp tuyệt đẹp như thế, ít nhất ba viên Nguyên Thạch phải trên cấp hai, hơn nữa bên ngoài còn có bột phấn của Nguyên Thạch thất tinh, làm cho giá trị càng tăng thêm gấp bội.
Mở miệng là một món quà nhỏ, nhưng thực tế là tặng cho Bá Vương Tông một mạch khoáng luôn! Trong lòng Tô Dật điên cuồng gào thét!
Nhưng có thể nói ra kiều tươi mát thoát tục như thế, bản lĩnh đó của Thần Diệu mới đổi mới tam quan của Tô Dật.
Ánh mắt sâu thẳm của Tô Dật như chẳng bận tâm, hắn hỏi ngược lại.
- Nếu ta vào được Cửu Tinh Kiếp Hải thì nên làm thế nào?
Hình như Thần Diệu đã sớm đoán được Tô Dật sẽ nói như vậy, hắn trả lời.
- Tô tông chủ yên tâm, hai bí cảnh trước thì tin rằng với bản lĩnh của Tô tông chủ không khó, Bá Vương Tông vào cốc, Cửu Tinh Cốc cũng sẽ đưa năm người đi vào, phụ giúp Tô tông chủ đi vào Cửu Tinh Kiếp Hải, cho dù không vào được, cũng có thể giúp cho Tô tông chủ an toàn trở ra.
Thần Diệu nói mấy câu này cũng là xem như đặt mình vào vị trí của Tô Dật và Bá Vương Tông suy nghĩ.
Dù không thành công cũng được một món tài sản khổng lồ, Cửu Chuyển Long Lân Thảo cực kỳ quan trọng với đại ca và Hàn Tỷ, cho dù chỉ là một gốc thôi cũng phải cố gắng hết sức tranh thủ.
Suy nghĩ một lúc, Tô Dật chắp tay nói với Thần Diệu.
- Ta xin nhận ý tốt của Thần cốc chủ, đi vào Phong Lôi Cốc một chuyến, Bá Vương tông tất nhiên sẽ cố gắng hết sức đưa tin tức bên trong ra ngoài!
Thần Diệu cười ha ha, khuôn mặt tuấn tú trở nên rạng rỡ, hắn phất ống tay áo, thu hồi màn nước.
- Vậy thì Thần Diệu xin đợi tin lành từ Tô tông chủ, sau khi vào cốc phải cực kỳ cẩn thận! Nếu có chuyện gì ở Cửu Tinh Cốc thì ngươi nói một tiếng với Đường Vọng là được.
Tô Dật cũng cười, ánh mắt trong suốt.
- Bây giờ không còn sớm nữa, cốc chủ nghỉ ngơi đi, tại hạ xin về trước.
Tô Dật tạm biệt Thần Diệu, quay người đi về phía Đường trưởng lão, bóng người kia vẫn chờ ở xa xa, trên mặt hơi căng thẳng.
Dưới chân tỏa nguyên khí, bóng người bay nhanh về phía trước tạo thành một quả cầu màu đỏ xẹt qua không trung.
Vừa xoay người một cái, trên khuôn mặt ôn hòa của Thần Diệu hiện lên sự lạnh lùng, chân mày nhíu chặt, nổi lên sát ý lăng liệt.
Cứ như một thanh kiếm sắc bén xuyên thấu linh hồn Tô Dật, làm cho hắn dừng bước lại quay đầu nhìn xung quanh.
Bên hồ chỉ có làn gió thổi hiu hiu, không có bóng người nào.
- Ngươi cũng cảm nhận được đúng không Thiên Tuyết?
Trong lòng Tô Dật trầm xuống, mặc dù có đề phòng, nhưng vẫn ngửi được khí tức nguy hiểm, không giống nguy hiểm bình thường.
- Ừ, sát ý rất mãnh liệt, ngươi thật tin rằng hắn sẽ cho ngươi chỗ tốt như vậy sao? Mình chiếc hộp thôi đã là bảo vật rồi!
Ánh mắt Linh Thiên Tuyết rung động, lo lắng nói.
Tô Dật suy ngẫm, nói nhỏ.
- Cho dù tông môn lớn hơn nữa cũng không thể truyền cho một người không muốn gia nhập, nên dù cho hay không đi nữa, Phong Lôi Cốc có cơ duyên quá lớn, ta chắc chắn phải đi vào, nên đành tương kế tựu kế đi, không phải là nói tùy ý cho ta hái sao?
Khóe miệng Tô Dật hiện lên sự giảo hoạt, hai mắt sáng như đuốc, sau đó bước ra, nháy mắt đã đến bên người Đường Vọng.
Sắc mặt Đường Vọng nóng lòng, vừa thấy Tô Dật đi vào Phong Ảnh Tường, hắn sợ Cốc Chủ nhà mình giết luôn Tô Dật bên trong.
Ánh mắt Đường Vọng sáng quắc nhìn chằm chằm Tô Dật, vội vàng nói.
- Thế nào rồi, cốc chủ không làm khó ngươi chứ?
- Trở về rồi nói.
Tô Dật không nói nhiều, nhanh chóng vận chuyển nguyên khí dưới chân, cả người rời khỏi đây với Đường Vọng.
Đêm đã khuya, ánh sao vẫn lấp lánh, đoàn người Bá Vương Tông vẫn chờ đợi.
- Tiểu sư thúc công sao đi lâu như vậy chứ?
Tư Đồ Mục Dương nóng lòng nhìn bóng đêm bên ngoài.
Tây Vô Tình và Vô Thường tiên tử cũng nặng nề, Tây Vô Tình nói nhỏ.
- Tiểu Hàn, không biết chuyến đi Cửu Tinh Cốc là phúc hay là họa đây!
Vô Thường tiên tử vỗ nhè nhẹ bả vai Tây Vô Tình, trong ánh mắt tràn đầy sự kiên nghị, nhẹ nhàng nói.
- Dù sao hai chúng ta đều ở đây, có chuyện gì cũng không phải sợ.
Trong đôi mắt Tây Vô Tình hiện lên sự ấm áp, hai người nhìn nhau cười, gió đêm dịu dàng thổi xuống làm làn tóc bay bay.
- Chủ nhân đã về!
Trong con ngươi dài hẹp của Thanh Hoàng hiện lên ánh sáng, hai bóng người đang nhanh chóng bay về phía này.
- Tiểu sư thúc công!
Vừa dứt lời, hai người Tô Dật đi vào đình viện, Tô Dật nhìn thấy mọi người đang đợi mình, trong lòng rất cảm động, đuôi mắt khẽ nhếch lên.
- Các ngươi không chịu nghỉ ngơi thì mai sao vào cốc được?
Tô Dật khẽ cười nói.
- Tiểu tử, có chuyện gì không?
Tây Vô Tình rất sốt ruột hỏi thăm.
Bỗng nhiên, Tô Dật dẫn mọi người Bá Vương Tông đi vào phòng, khép cửa phòng lại, đến khi Đường Vọng bảo an toàn rồi Tô Dật mới nói ra toàn bộ tình huống ra.
Vô Thường tiên tử suy nghĩ, tự lẩm bẩm.
- Đúng thật là Cửu Tinh Diệu Nguyện, trời có dị tượng! Phong Lôi Cốc cũng chịu ảnh hưởng lớn, sợ là Cửu Tinh Kiếp Hải cũng rất khó lường!
Tô Dật hơi hơi gật đầu, nặng nề suy nghĩ.
- Tiểu tử, Thần Diệu có thể đưa ra nhiều lợi ích như vậy, có thể thấy được chuyện này cực kỳ quan trọng đối với Cửu Tinh Cốc, nhưng dù thế nào đi nữa, ngươi cũng phải cực kỳ cẩn thận, ta và Vô Tình ở bên ngoài nên không thể giúp được gì, ngươi tự mình cẩn thận hơn.
- Được!
Tô Dật kiên định trả lời.
Bản thân luôn thăm dò Tầm Bí Kỳ, thời gian trôi qua cực nhanh, nhưng đại ca và Hàn tỷ chỉ biết sống theo ngày theo năm, luôn luôn phải lo lắng.
Đường Vọng ở bên cạnh nghe Tô Dật kể lại, luôn im lặng, bỗng nhiên hắn mở miệng.
- Tô tông chủ yên tâm, Cửu Tinh Cốc sẽ phái ra năm người đi cùng, ta cũng có tên trong danh sách!
Tô Dật khẽ gật gật đầu, tiếp tục hỏi.
- Còn bốn người còn lại là ai?
- Cốc chủ vẫn chưa nói rõ, chỉ biết Nam Cung Thành Chủ dẫn đội vào cốc!
- Nam Cung Hàn Qua!
- Nghe tên này, Tô Dật lạnh cả tim, một ý chí nồng nặc dâng lên trong người.
Bầu không khí của Bá Vương tông bỗng trở nên đông lạnh, khuôn mặt ai cũng hiện lên sự lo lắng.
Tô Dật vung tay lên, tươi cười nói.
- Đã đến thì không cần phải sợ, mà thời gian bây giờ cũng không còn sớm nữa, mọi người quay về phòng mình nghỉ ngơi đi!
Sau đó Đường trưởng lão cũng ôm quyền rời đi, mọi người ai về phòng nấy.
Gió đêm lay động, cánh tùng phe phẩy ngoài cửa sổ, ánh đèn hắt bóng người Tô Dật lên cửa sổ.
Tô Dật quay về phòng mình, ngồi trên giường điều tức, nhanh chóng vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, ngưng tụ tâm thần.
Uy áp cuồn cuộn khởi động toàn thân, như được gia thân, cực kỳ hiển hách.
- Đây là?
Ngưng thần, Tô Dật cảm giác được quang đoàn thần bí có dấu hiệu dãn ra, không trắng xóa như trước nữa.
Hơn nửa buổi sau, Tô Dật thu liễm Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, chậm rãi thở ra một hơi.
- Có cảm giác gì?
Linh Thiên Tuyết nhẹ giọng hỏi.
- Không rõ, nhưng có thể cảm giác được tin tức của tầng thứ sáu! Còn có một lực lượng áp chế tin tức khởi động!
- Có lẽ chúng ta cần ngoại lực công kích… ít nhất nói rõ ngươi có thể tiếp tục tu luyện! Chúc mừng ngươi.
Tô Dật nghe vậy thì run lên, nhìn sao trời chiếu qua cửa sổ, trong lòng cực kỳ mong chờ.