Chương 1569
Oa! Oa!
Tiếng gió thổi xào xạc tràn ngập trong một căn phòng, trên nóc nhà cho mấy con chim đỗ, nó không ngừng nhìn xung quanh.
- Ghê tởm!
Đám chim chóc bay tán loạn, gặp nạn mỗi con bay một phía, sương sớm trên mái hiên bị chấn nát, rơi xuống mặt đất làm ẩm ướt một vùng.
Một tiếng gào bén nhọn vang tân mây xanh, trong một căn phòng hoa lệ, một kẻ mặt mũi bầm dập, sắc mặt tái nhợt nằm tựa vào đầu giường, đó chính là Loan Thạc bị Tô Dật đánh cho một trận.
Tay vịn bên người bị bóp vỡ, hóa thành bột mịn, Loan Thạc giận dữ run người.
Hắn cắn chặt hàm răng, muốn nôn ra máu.
Nghĩ đến kiêu ngạo và tự tôn của bản thân bị Tô Dật dẫm dưới chân ma sát, trong lòng dâng lên sát ý nồng nặc.
- Tô Dật, ta không giết ngươi thì thề không làm người!
- A!
Lại là một tiếng gầm giận dữ, muốn bay luôn cả nóc nhà, nguyên khí bắt đầu khởi động, ngay cả bàn ghế cũng run lên.
- Ầm!
Cửa phòng Loan Thạc bị đẩy ra, nguyên khí Thủy bộc phát lên, khí tức mạnh mẽ trực tiếp nhào đến.
- Kêu la cái gì? Còn ngại chưa đủ mất mặt sao?
Thấy rõ người đến là ai, khuôn mặt Loan Thạc hiện lên sự hoảng sợ không thể diễn tả nổi.
Ánh mắt hắn hơi né tránh, miệng run rẩy nói.
- Biểu… biểu ca, ngươi đến rồi sao?
Cả người co rúm về một bên, làm chạm đến vết thương, hắn rên lên một tiếng đau nhức.
Ánh trăng sau lưng Nam Cung Hàn Qua rọi sáng, ánh sáng màu bạc mờ mịt phủ lên người hắn, lúc đến gần Loan Thạc, trên khuôn mặt chỉ có sự lạnh lẽo, làm cho người nhìn sởn cả tóc gáy.
- Đỡ hơn chút nào chưa?
Vẫn lãnh khốc như cũ, không có chút tình cảm nào, làm cho Loan Thạc càng lo sợ không thôi.
- Tốt… hơn.
Loan Thạc cúi mặt xuống, hắn không biết phải làm thế nào.
- Nam Cung Hàn Qua ừ một tiếng, ngồi lên chiếc ghế, hắn chau mày, sau đó móc ra một chai đan dược, ném cho Loan Thạc.
- Ăn nó đi, đừng ở chỗ này làm loạn!
Dược lực mạnh mẽ xông đến tận não, đáy lòng Loan Thạc âm thầm hô lên.
- Hoàng phẩm trung giai!
Nam Cung Hàn Qua vậy mà đưa đan dược hoàng phẩm trung giai cho hắn, hành động của Nam Cung Hàn Qua lúc chiều, Loan Thạc đã tự mình suy nghĩ kỹ.
Lại không ngờ rằng Nam Cung Hàn Qua còn có thể hào phóng như vậy, Loan Thạc cũng không khách khí.
- Ừng ực!
Một hơi uống đan dược vào bụng, một luồng dược lực xông thẳng lên đan điền, cuối cùng hóa thành nước ấm chảy ra toàn thân, bao bọc vết thương trên cơ thể, làm cho tinh thần Loan Thạc cực kỳ rung động.
Một lát sau, Loan Thạc chậm rãi thở ra một hơi, sắc mặt tái nhợt khôi phục lại hồng hào, nhưng vẫn âm lãnh như cũ.
- Biểu ca, ta thật sự không cam lòng!
Khuôn mặt Loan Thạc âm ngoan, trong đầu toàn là hình ảnh bản thân bị Tô Dật chà đạp.
Nam Cung Hàn Qua hừ nhẹ một tiếng, khinh thường nói.
- Bị một thằng nhóc chưa ráo máu đầu ức hiếp trước mặt mọi người, vậy mà ngươi còn không thấy ngại, ta thấy ngươi ở Xích Nhật Tông lâu quá rồi đấy.
Sắc mặt Loan Thạc co lại, bị Nam Cung Hàn Qua đâm vào chỗ đai, lập tức nghẹn lời.
Hắn ở Xích Nhật Tông vô địch, ba mốt thế hệ không có địch thủ, được xưng là vô địch ở tông môn.
Loan Thạc vẫn cho rằng biểu ca hắn là thiên tài yêu nghiệt, không ngờ ở Hỗn Loạn Vực còn có một quái thai như thế.
- Ngay cả người mà ông già nhà ngươi cũng muốn kết giao mà ngươi lại đi đắc tội, ngươi nghĩ làm sau về nói chuyện với lão tử nhà ngươi đi!
Nam Cung Hàn Qua lạnh lùng mở miệng.
Loan Thạc vừa nghĩ đến cha của mình, còn có vị trí thiếu tông chủ, trong lòng bối rối, sắc mặt căng thẳng.
- Biểu ca, ngươi phải cứu ta!
Loan Thạc khóc nức nở nói.
Khóe miệng Nam Cung Hàn Qua tạo thành một nụ cười tà mị, buồn bã nói.
- Lão tử nhà người chẳng qua dùng tiền trừ tai họa, nếu như có thể đưa được đầu Tô Dật quay về tông môn, không chỉ vị trí thiếu tông chủ của ngươi giữ được, mà Xích Nhật Tông của ngươi chắc chắn có thể nhanh chóng nổi tiếng trong Hỗn Loạn Vực.
Nghe vậy, hai mắt Loan Thạc tỏa sáng, nhưng lại nhanh chóng ảm đạm xuống.
- Ta… Ta đánh không lại hắn, bên cạnh hắn còn có một đám cường giả, ta… ta không được!
Giọng nói của Loan Thạc ngày càng nhỏ, hai tay nắm chặt chăn đệm, như muốn cào nát.
Ánh mắt Nam Cung Hàn Qua phát lạnh, nhìn chòng chọc Loan Thạc.
- Vận chuyển nguyên khí, nghe cho rõ đây!
Sau đó Nam Cung Hàn Qua truyền âm cho Loan Thạc một bộ khẩu quyết, Loan Thạc nghe xong thì hoảng hốt, ánh mắt có chút dại ra.
Trong đầu Loan Thạc trống rỗng, giọng nói kia như tiếng tu la từ chân trời truyền đến.
- Bộ Đại Nhật Tu La Kiếm này có thể phối hợp với tâm pháp, nó có thể nhanh chóng làm cho tu vi của ngươi đột phá đến Nguyên Hoàng, vô địch cùng cấp, ngươi nhanh học nó đi, sau đó tu luyện cho tốt, sau khi vào cốc thì gắng bám đuôi rồi nhân cơ hội ra tay.
- Đại Nhật Tu La Kiếm... Nhân cơ hội ra tay... Nhân cơ hội ra tay…
Trong não chỉ còn mấy chữ này, thần thức của Loan Thạc lần nữa quay về trong phòng, bóng Nam Cung Hàn Qua đã đi ra xa, ánh trắng chiếu loang lổ lên dáng người hắn.
- Biểu ca, ta đi vào cốc, vậy bên cốc chủ thế nào?
Nam Cung Hàn Qua vẫn đi về phía trước, nguyên khí khởi động, trong đêm tối, một luồng tinh tần như hỏa thạch bay về phía Loan Thạc.
Nó như có ý thức, nhấp nháy trên khoảng không, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống tay Loan Thạc.
Một tấm Tinh Thần Lệnh trĩu nặng phát ra tinh thần lực lóa mắt, Loan Thạc nghẹn họng trân trối.
Xa xa có một tiếng nói lành lạnh phiêu tán đến, như đêm khuya lạnh lẽo, lạnh tận đáy lòng.
- Không cần nói nhảm, nhanh luyện hóa dược lực rồi tu luyện công pháp đi, bên cốc chủ ta tự có sắp xếp, ta chỉ giúp ngươi được đến đó thôi!
Loan Thạc đang muốn nói gì, bóng người Nam Cung Hàn Qua đã biến mất.
⚝ ✽ ⚝
Cửa phòng đóng lại, ánh trăng yếu ớt, trong phòng lại rơi vào đêm đen, chỉ có hai mắt Loan Thạc phát ra lửa nóng.
- Đại Nhật Tu La Kiếm! Trọng bảo!
Công pháp Hoàng Phẩm trung giai, nhanh chóng tăng tu vi, trong lòng Loan Thạc biết công pháp có thể nhanh chóng tăng cao tu vi thì chắc chắn sẽ có tác dụng phụ lớn, nhưng hắn không có thời gian, Loạn Thạc lộ ra sát ý âm ngoan, cười lạnh nói.
- Tô Dật! Ngươi chờ đó cho ta, ha ha ha!
Sau đó Loan Thạc ngồi điều tức, trên người có hắc khí vận chuyển, dược khí tràn ngập khắp căn phòng.
Đêm đen lặng yên, ánh trăng xinh đẹp chiếu rọi trên không trung, mây trắng bị ánh trăng chiếu lên, nhiễm một màu bạc.
Đám người Đường Vọng và Tô Dật đã dậy từ sáng sớm, chuẩn bị mọi thứ đầy đủ, sau đó bay về phía trung tâm Cửu Tinh Cốc.
Cửu Tinh Cốc buổi sớm mai, bầu không khí trong lành, mùi cỏ thơm ngát, núi đồi liên miên, cực kỳ yên bình xinh đẹp.
Trời quang mây tạnh, linh thú thảo mộc khắp nơi, yên bình và hài hòa không gì sánh được.
Mấy người nhanh chóng đi đến, bay nhanh qua biển rừng dưới sự hướng dẫn của Đường Vọng, đi qua quãng đường khá dài, cuối cùng cũng thấy bóng dáng Phong Lôi Cốc.
Khắp nơi trong Phong Lôi Cốc đều có màu vàng, khác với biển rừng xanh thẳm ở những nơi khác.
Đất đai màu vàng xào xạc, mười dặm xung quanh không có bóng cây ngọn cỏ, có cảm giác như không có sự sống.
Phía chân trời có mây đen, mơ hồ có tiếng sấm rền vang, giống như thú dữ đang mai phục chờ đợi con mồi cắn câu.
Mấy bóng dáng rực rỡ đang phá không bay đến, ở xa nhìn lại, có hai đệ tử Cửu Tinh Cốc cực kỳ uy phong đang đứng canh gác ở cửa cốc.
Người người xôn xao, có vài thế lực đã đến sớm chờ ở cửa cốc.
Đám người Tô Dật nhảy xuống đất, bất đắc dĩ lắc đầu nói.
- Xem ra chúng ta không phải là người tích cực nhất rồi!