← Quay lại trang sách

Chương 1578

Lưu trưởng lão! Tu vi ở nơi này đều bị giảm xuống, thằng nhóc kia không phải là đối thủ của ta!

Ô Phương lập tức kêu lên.

- Câm miệng, người phía trước tiểu tử kia có lẽ là Yêu Hoàng Kỳ, không thể khinh thường.

Lưu trưởng lão nói, trong ánh mắt có ý lạnh loé lên.

Ô Phương nghe xong thì trầm mặc không nói nữa, hắn nhìn nữa Dương Minh, người kia đang híp mắt nhìn hắn, lửa giận trong lòng lập tức bị tưới tắt.

Người Bá Vương Tông rất cổ quái, Ô Phương biết là mình không thể không đề phòng được.

Hắn ngượng ngùng lui ra sau người Lưu trưởng lão, nhìn chằm chằm Tư Đồ Mục Dương, dường như ánh mắt muốn phun ra lửa.

Đôi mắt nhỏ của Lưu trưởng lão như toả sáng, vài sợi râu bay lượn trong gió, hắn híp mắt nhìn Dương Minh, lạnh lùng nói.

- Xem ra các hạ chính là Yêu Hoàng của Bá Vương Tông rồi?

Bây giờ Bá Vương Tông đã có danh tiếng cực lớn trong Hỗn Loạn Vực.

Đám người Thanh Hoàng đi theo sau Tô Dật trong Hỗn Loạn Vực càng có thanh danh lan xa, không ai không biết.

Dương Minh cũng không nhìn về phía Lưu trưởng lão, cứ như không để hắn vào mắt.

Nguyên Hoàng kỳ thất trọng, Dương Minh thầm nghĩ, bản thân hắn chính Yêu Hoàng Kỳ cửu trọng, cho dù tu vi bị giảm bớt, thì cũng có thể giết chung cả đám ở đây.

- Nhanh vậy đã muốn chịu chết sao? Nhân loại ngu xuẩn!

Dương Minh âm lãnh nói.

Lưu trưởng lão cười gượng hai tiếng, hai tay xoa vào nhau, nói.

- Ha hả, tại hạ chỉ muốn mượn Tinh Thần Lệnh của hai vị dùng một chút, cần gì phải nổi giận như vậy chứ?

Dương Minh trầm ngâm một chút, biết hai người này chỉ muốn cướp Tinh Thần Lệnh, vậy thì chắc chắn nó phải có tác dụng cực kỳ quan trọng.

Bầu không khí trở nên đông lạnh, Dương Minh yếu ớt nói.

- Để Tinh Thần Lệnh lại ta sẽ cho các ngươi đường sống, mau cút đi!

Vừa dứt lời, hai mắt Lưu trưởng lão loé lên ánh sáng lạnh, gò má gầy trơ xương hơi run run, hai tay đẩy ra tung người lao về phía Dương Minh.

- Lấy ra!

Vừa dứt lời, một tiếng quát lớn vang lên bóng người Lưu trưởng lão bay lên, trước người có một chưởng ấn màu tím được đánh ra trong nháy mắt.

Toàn bộ không gian bỗng trở nên âm lãnh, khí tức cường hãn phủ xuống, trực tiếp bao phủ không gian xung quanh, ép về phía Dương Minh.

Sắc mặt Dương Minh hơi trầm xuống, cả người nhảy về sau, không nhanh không chậm ổn định lại thân hình.

Hắn lấy tay làm đao, hai bàn tay như hai loan đao sắc bén, toả ánh sáng mãnh liệt.

Yêu khí màu đen len lỏi xung quanh thân đao, từng tia chớp loé lên như muốn cắt vỡ dòng chảy không gian, phá không đập về phía bàn tay.

Va chạm sinh ra tia chớp loé sáng, chưởng màu tím đâm lên tay, lập tức

chưởng ấn nắm chặt lại, căng phồng lên.

Không gian trước người trực tiếp bị bé rách, hình thành hai phía đối lập, một bên là sự âm lãnh cực độ, một bên là uy áp nóng cháy kinh khủng, điên cuồng khuyếch trương ra bốn phía.

Hai bên va chạm vào nhau, bàn tay màu đen nhanh chóng đâm vỡ chưởng ấn, năng lượng ánh sáng to lớn muốn nổ tung ra.

Ánh sáng trên người Dương Minh loé lên, nhưng bị tầng tầng lớp lớp băng bao trùm.

Băng tinh màu tím bao phủ khắp không gian, làm cho cả không gian ướt lạnh như bị đóng băng mấy vạn năm.

Trong không khí, mơ hồ có vạn quỷ khóc lóc thảm thiết, tiếng kêu thảm thiết đầy oán khí, cực kỳ yêu dị.

Lực lượng va vào nhau sinh ra lực lượng khủng bố, Tư Đồ Mục Dương ở bên cạnh kinh ngạc ngước nhìn.

Ở trong Tinh Thần Vực mà thực lực của cả hai vẫn còn cường hãn như vậy, đúng là vô cùng đáng sợ.

Chấn động làm cho không gian rung động kịch liệt, khí tức âm lãnh không ngừng phun ra từ bàn tay Lưu trưởng lão.

Dương Minh đứng yên không động đậy, bình tĩnh ngưng tụ quang nhận quanh người, trong lúc lực lượng đáng sợ kia đánh xuống, hắn chấn vỡ nó thành từng mảnh nhỏ, hoá thành năng lượng biến mất trong không gian.

Chân khí hung hăng va chạm vào nhau, nguyên khí bạo tạc, tiếng nổ lớn vang liên miên không dứt.

Kình khí cường hãn đánh lên nhau, tạo thành gợn sóng năng lượng, quét sạch sẽ đám cỏ dại xung quanh trên Khoáng Tinh Nguyên.

Dưới lực lượng mạnh mẽ này, Lưu trưởng lão lùi về sau một bước, sau đó lảo đảo rơi xuống đất

Ánh mắt Lưu trưởng lão trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm Dương Minh, trong lòng cực kỳ kinh hãi.

Khí tức này là Yêu Hoàng kỳ cửu trọng, bị giảm xuống hai bậc, nhưng bản thân hắn là Nguyên Hoàng kỳ cửu trọng bị giảm xuống một bậc vẫn không thể đánh lại.

- Yêu Hoàng này sao mạnh như thế, cường đại hơn Yêu Hoàng thất trọng bình thường rất nhiều!

Con ngươi của Lưu trưởng lão co lại, phun ra một ngụm khí lạnh, nhẹ giọng nói.

- Yêu Hoàng thật là có bản lãnh, nhìn xem ngươi có đỡ nổi chiêu này không?

Vừa nói vừa ra tay, hai tay Lưu trưởng lão run lên, đẩy ra, trên dấu tay lập tức có khí lưu cuồng bạo màu tím đậm lượn lờ.

Trong khi khí lưu bốc lên, còn kèm theo cuồng phong thổi đến, ép cho không gian kêu lên kẽo kẹt rồi nổ đùng đoàng, chưởng ấn lớn làm cho không gian xung quanh vặn vẹo hư ảo.

- Âm huyễn chưởng!

Một chưởng ấn to lớn được tạo ra, hoá thành một vòng cung to lớn, bao phủ bốn phía, tạo ra cuồng phong đủ xé nát gợn sóng không gian.

Gợn sóng uốn lượn đến gần chưởng ấn, cúng là lúc Lưu trưởng lão phi thân ra.

Lưu trưởng lão gầm lên giận dữ, bóng người phi nhanh ra, trên chân có một lực lượng công kích mạnh mẽ ngưng tụ.

Nhíu mi một cái, trong con ngươi dài hẹp của Dương Minh hiện lên sự ngưng trọng, sau đó hắn rống giận một tiếng.

- Uống...

Yêu khí trên người Dương Minh tăng vọt, yêu khí màu đen trên người như có năng lực thôn phệ tất cả mọi thứ, điên cuồng dâng ra, đồng thời quanh người hắn có ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt toả ra.

Tinh huyết Kim Long ngưng kết mà thành thần huy rạng rỡ, yêu khí khổng lồ như đến từ Thái Cổ điên cuồng tràn ra.

Trong đó tản ra lực lượng cuồng bạo như thủy triều, ngưng tụ lên cánh tay của Dương Minh trong nháy mắt.

Năng lượng khủng bố tràn ngập khắp nơi, một trận cuồng phong cực lớn gào thét, hai tay đánh ra ngăn chặn một kích từ trên cao của Lưu trưởng lão.

Kình khí mạnh mẽ toé ra hoa lửa xen vào tiếng xé gió, đánh Tư Đồ Mục Dương ra xa mấy dặm.

- Ầm!

Bóng người nho nhỏ của Tư Đồ Mục Dương như đạn pháo, nặng nề ngã xuống bãi cỏ mềm phía xa xa.

Quyết đấu kiểu thế này, Tư Đồ Mục Dương hoàn toàn không thể nhúng tay vào được, chỉ có thể ngây ngốc đứng từ xa nhìn.

- Hắn không sao chứ?

Sư Tố Tố nhìn Dương Minh, ngưng trọng hỏi Tô Dật.

Tô Dật không thèm quan tâm, ngược lại vui vẻ nói.

- Yên tâm, hộ pháp của Bá Vương Tông là Yêu Hoàng, sao những người này có thể vặn ngã được?

Ánh mắt Tô Dật sáng quắc, cho dù tu vi của Dương Minh bị giảm xuống hai bậc, nhưng vẫn vượt xa sự mong đợi của hắn, sao có thể không vui cho được?

Sư Tố Tố hơi hơi gật đầu, tiếp tục xem tình huống phía dưới.

Tô Dật liếc mắt nhìn Sư Tố Tố, trong lòng hơi ngạc nhiên, Sư Tố Tố vậy mà lo lắng cho người Bá Vương Tông.

Không ngờ ánh mắt này bị Sư Tố Tố thấy được, ánh mắt hai người vừa va phải đã vội tránh né.

Sư Tố Tố biết câu hỏi vừa rồi của mình hơi dư thừa, nàng do dự, sau đó dịu dàng nói.

- Chúng ta là minh hữu, tất nhiên ta phải quan tâm nhiều hơn rồi.

Tô Dật cười khẽ không nói, tiếp tục xem Dương Minh quyết đấu với Lưu trưởng lão.

Dưới đáy, từng tiếng nổ kịch liệt vang lên, vang xa khắp Khoáng Tinh Nguyên, thảo nguyên bị gió bão thổi tan, chỉ còn lại mặt đất trơ trọi

Mặt đất vô cùng cứng rắn bị hai vị Nguyên Hoàng Cảnh đánh xuống bắt đầu rạn nứt vỡ vụn, vết rạn nhỏ như mạng nhện không ngừng lan rộng ra xa.

-----------------