Chương 1579
Chỉ một lát sau, hai lực lượng khủng bố va chạm vào nhau, kình khí từ trung tâm bạo phát ra, bốc lên trên khoảng không của cao nguyên, sau đó lập tức khuếch tán ra chỗ không gian cực xa, sau đó mới từ từ biến mất.
Lưu trưởng lão xẹt qua không gian gợn sóng trước mặt, hai tay đẩy ra, một hào quang màu tím thẫm trào ra, từng chưởng ấn tạo ra gợn sóng không gian, phá khoảng không trước mặt hung hãn đánh về phía Dương Minh.
Một luồng nguyên khí mãnh liệt nổ ra, ánh mắt Lưu trưởng lão tràn đầy ý lạnh, kèm theo tiếng rống giận từ trong miệng phát ra, hắn gào lên với Ô Phương phía sau lưng.
- Ô Phương, bây giờ ngươi không ra tay thì đợi đến lúc nào.
Ô Phương ở sau lưng lập tức hiểu ý, nguyên khí trào ra, bàn chân giẫm lên mặt đất, cả người bay lên không trung.
Trong lúc nhún người, Ô Phương giẫm đất bay lên cao, sau đó nhanh chóng nhảy xuống bên người Tư Đồ Mục Dương.
Nhìn Tư Đồ Mục Dương té xuống đất, khóe miệng Ô Phương hiện lên một tia tà ý, cười ha ha.
Tư Đồ Mục Dương và Dương Minh đồng thời đều cảm thấy không ổn, chân mày nhíu lại, thầm kêu không tốt ở trong lòng.
Dương Minh thoát khỏi công kích của Lưu trưởng lão, muốn quay người đi cứu Tư Đồ Mục Dương, trước mắt đã có bóng người âm lãnh xẹt qua.
Hắn dựa thế quay đầu, thuận tay chém ra một đao, ngăn cản người kia đánh lén, chân mày đã nhíu lại thành chữ sơn ( 山).
Lưu trưởng lão không hề cho Dương Minh cơ hội nào, hắn công kích liên tục làm cho Dương Minh không thể lùi lại.
- Chạy đi đâu! Đối thủ của ngươi là ta!
Tư Đồ Mục Dương biết mình phải tự đối mặt, thấy Ô Phương càng ngày càng gần, Tư Đồ Mục Dương lộn người đứng dậy. Dưới chân nhanh chóng khởi động nguyên khí thuộc tính phong, nhanh chong dùng chiến giáp ngự phong bảo vệ chính mình.
Nguyên khí thuộc tính trắng xóa bốc lên, vây quanh người Tư Đồ Mục Dương, dưới chân có khí màu đen bay ra, phía sau người có hư ảnh đại bằng giương cánh bay lên hư không, cự Bằng dùng hai mắt hung ác nhìn chằm chằm Ô Phương.
Sắc mặt Ô Phương tái xanh, hắn vừa đi vừa nhìn Tư Đồ Mục Dương, không chút xấu hổ nào, nói.
- Nhóc con, ngươi nói tiếp đi! Không phải vừa rồi ngươi rất ngông cuồng sao?
Tư Đồ Mục Dương cắn chặt răng, ánh mắt sáng quắc, gắt gao trừng mắt nhìn khuôn mặt đáng ghét của Ô Phương, trong đầu hắn có vô số ý nghĩ hiện ra, nên trốn hay là nên chiến, nhưng vẫn chưa có lựa chọn tốt nhất.
Thực lực giữa địch và ta chênh lệch quá lớn, hoàn toàn không có phần thắng, khí tức của Ô Phương là Nguyên Hư lục trọng, cho dù tu vi có bị giảm xuống, mình cũng không thể thắng được.
Sắc mặt Tư Đồ Mục Dương thay đổi nhanh chóng, đôi mày rũ xuống, hai tay nắm chặt, khớp xương vang lên tiếng khanh khách, hắn cắn môi, điều chỉnh tâm lý, quát lớn.
- Liều mạng! Chiến!
Tô Dật ở trên không đang thu liễm khí tức, thấy Tư Đồ Mục Dương bị Ô Phương nhìn chằm chằm, trong lòng lập tức cảm thấy không ổn.
Bài học về Huyết Dương Tông còn rõ ràng trước mắt, hắn tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra lần nữa, Tư Đồ Mục Dương theo mình đi vào Phong Lôi Cốc, không thể xảy ra chuyện gì được!
Quyết định thật nhanh, Tô Dật dùng nguyên khí truyền âm cho Tư Đồ Mục Dương, nói cho hắn nghe kế hoạch.
- Mục Dương, ta ở trên không phía Đông Nam, lát nữa ngươi dẫn hắn qua đây! Tự mình cẩn thận!
Tư Đồ Mục Dương vừa nghe được giọng nói của Tô Dật, lập tức mừng rỡ không thôi.
Hắn ổn định lại bản thân, không bối rối như trước nữa, yên lặng vận chuyển nguyên khí, đề cao tốc độ đến trạng thái tối đa.
Dù bận nhưng hắn vẫn ung dung đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn Ô Phương, mũi dựng ngược lên, cố ý nói.
- Ta còn tưởng là ai? Nhớ rồi! Ngươi không phải là cái kẻ ở ngoài cốc mơ ước sư thúc tẩu của ta sao?
Đôi mắt sáng như sao của Tư Đồ Mục Dương híp lại, ngây thơ nói.
Đệ tử Huyền Âm Môn nghe vậy, càng dâng sát ý lên cao, hàn ý vô biên đánh về phía Tư Đồ Mục Dương, hai bên trừng mắt nhau, trong mắt bọn họ như muốn chảy ra máu.
Vừa nghĩ đến vừa rồi Tô Dật và Sư Tố Tố cứ mắt đi mày lại, nữ thần trong lòng mình lại bị cẩu tặc Tô Dật kia chiếm mất.
Thiên kiêu tuấn kiệt như hắn mà Sư Tố Tố không thèm để vào mắt, Ô Phương nén giận, hắn có cảm giác lòng tự trọng của mình bị vũ nhục.
Bây giờ lại bị vài ba câu của Tư Đồ Mục Dương đánh trúng chỗ đau, lửa giận bốc cháy, Ô Phương âm lãnh nói.
- Chết đến nơi rồi còn ở đây nói lời xàm! Ngươi chết đi, đi đến âm tào địa phủ mà nịnh bợ cẩu tặc Tô Dật kia!
Vừa dứt lời, bóng người Ô Phương đã nhanh chóng biến mất tại chỗ, chỉ chừa lại ngọn cỏ khẽ lung lay.
Chờ đến lúc hắn xuất hiện lần nữa, khoảng cách đã rút ngắn hơn nửa, trong tay cầm một trường kiếm đen thui, kiếm vân bắt đầu khởi động.
- Sưu!
Một ánh kiếm vô thanh vô thức vạch phá không gian, ngay cả gợn sóng không gian cũng không hề run lên, cả người chạy nhanh như bay đến trước mắt Tư Đồ Mục Dương.
Đồng tử của Tư Đồ Mục Dương co rụt lại, mũi nhọn thanh kiếm càng ngày càng lớn, chưa đến một hơi thở, bóng Ô Phương đã đến trước người hắn.
Lúc thanh kiếm nhọn xuất hiện ở khoảng một thước trước mắt, Ô Phương cũng xuất hiện.
Hắn cầm thật chặt chuôi kiếm, ánh sáng bàu đen trên thân kiếm càng nhiều hơn, lạnh lùng chỉ vào Tư Đồ Mục Dương!
- Đi chết đi!
Lại một tiếng rống lớn, ánh sáng đen chói mắt (?) giống như đạn pháo điên cuồng trút xuống, cơn sóng thần mạnh mẽ làm cho không gian xung quanh rung động rồi xoắn nát vỡ vụn.
Mắt thấy Ô Phương sắp đánh lên người mình, Tư Đồ Mục Dương run lên, vận chuyển thuộc tính Phong đến cực hạn, cả người lùi nhanh về sau.
- Sưu!
Hai chưởng đẩy về phía trước, hư ảnh đại bằng đen nhanh chóng lao ra, rít gào chấn động đất trời, vang vọng núi sông!
Khí lãng vô biên chập chờn trong không gian đụng vào ánh kiếm của Ô Phương, một vòng sóng năng lượng mạnh mẽ khuếch tán ra từ chỗ va chạm.
Tư Đồ Mục Dương có kình phong gia tốc lùi nhanh về phía sau, càng ngày càng tăng tốc độ, cả người hắn vẽ ra một đường vòng cung giữa không trung, tàn ảnh biến mất cuối chân trời.
- Có bản lĩnh thì đến đây đi!
Tư Đồ Mục Dương vừa chạy về phía Tô Dật, vừa kêu lớn.
- Tốc độ thật nhanh!
Tên nhóc này có tốc độ kinh người như thế, không giống với vũ giả Nguyên Hư nhất trọng! Chuyện gì xảy ra vậy!
Ô Phương thấy một kẻ đáng lẽ trúng chiêu lại chạy thoát được, lửa giận bốc cháy lên.
Ánh mắt hắn có một lực lượng quỷ dị khuếch tán ra, lực lượng này vô hình bao phủ khắp không trung, ầm ầm nổ tung thành một vòng xoáy.
Ô Phương kêu gào sau lưng Tư Đồ Mục Dương, nguyên khí điên cuồng khởi động..
- Tiểu tử, có bản lĩnh thì đừng để ta bắt được!
Ô Phương sầm mặt lại, tay trái đánh ra một chưởng, tay phải dịch chuyển khí lưu đen nhánh, làm cho không khí vặn vẹo, kèm theo cả vòng xoáy lớn bay ra.
Chỉ thấy, trên khoảng không có hai bóng người đuổi nhau, một trắng một đen xen lẫn nhau trên đó.
Trên trời có tiếng nổ ầm ầm vang lên không ngừng, kình khí cuồng bạo khuếch tán khắp không gian, vang vọng khắp nơi.
Dưới đất, Lưu trưởng lão Huyền Âm Môn say sưa chiến đấu với Dương Minh, không hề chú ý cuộc chiến hai người phía trên.