← Quay lại trang sách

Chương 1580

Trong khoảnh khắc, Ô Phương tạo ra năng lượng cuồng bạo xuất hiện, hoá thành một vòi rồng màu đen phá vỡ phong bạo bay về phía Tư Đồ Mục Dương.

- Ầm!

Vòi rồng cuồng bạo nổ tung trên khoảng không, làm cho không gian rung lên từng gợn sóng,sau đó vang lên một tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Ở khoảng không phía dưới ngay dưới kình khí cuồng bạo, không gian như bị ngưng lại trong nháy mắt.

Ô Phương đánh ra một chưởng dũng mãnh, cuối cùng cũng chạy đến sau Tư Đồ Mục Dương.

Hắn cố gắng dùng sức lực toàn thân, đánh ra một chưởng lên chiến giáp ngự phong của Tư Đồ Mục Dương, chiến giáp lung lay, có mấy vết nứt lan tràn ra.

- Phốc!

Trên cao có luồng khí đỏ như máu bay ra, màu đỏ tươi làm người ta sợ hãi.

Lúc này, Tư Đồ Mục Dương đã bị thương nặng, khóe miệng chảy ra máu tươi, khuôn mặt trắng bệch. Hắn dùng tay quệt máu trên khoé miệng, sau đó quay đầu như một sát thần nhìn chòng chọc Ô Phương, miệng đầy máu tươi, nhe răng nở một nụ cười khiêu khích.

- Đến đây! Con chó của Huyền Âm Môn! Có bản lĩnh thì qua đây bắt ông nội ngươi đi!

Nguyên khí thuộc tính phong gia trì dưới chân, cả người Tư Đồ Mục Dương mượn kình khí Ô Phương đánh đến, bật ra xa trăm mét.

Chỉ một lát sau, hắn đã phi người trốn vào trong tầng mây đen, bóng người Tư Đồ Mục Dương biến mất không thấy đâu nữa

- Tiểu tặc, có giỏi thì ngươi đừng chạy, đi ra cho ta! Ra đây!

Bản thân đuổi theo một thằng nhóc tu vi thấp mà còn để bị mất dấu, Tư Đồ Mục Dương nhanh chóng chạy đi đã làm Ô Phương kinh sợ, tốc độ của người kia đã làm cho hắn kinh hãi, khó mà tin nổi.

Ô Phương truy đuổi kịch liệt một lúc lâu, liên tục đánh ra sát chiêu, nguyên khí trong cơ thể đã tiêu hao rất nhiều, khuôn mặt đã dần mất đi huyết sắc.

Hắn mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh, tìm kiếm tung tích của Tư Đồ Mục Dương trong đêm đen mờ mịt, càng tìm càng sốt ruột, nguyên khí màu đen dưới chân bắt đầu khởi động, cuối cùng đành chửi ầm lên.

- Tiểu tử, lăn ra đây cho ta, trốn trốn tránh tránh là thứ gì?

Ánh mắt của Ô Phương hiện lên sự âm ngoan, hắn không ngừng phóng ra nguyên khí màu đen trên không trung, khoảng không xung quanh không ngừng có tiếng nổ vang lên.

- Ầm! Ầm!

Không gian liên tiếp bị nổ mạnh, năng lượng nổ tung rồi tiêu tan như pháo hoa, sau đó lại tiếp tục được sinh ra.

- Sưu!

Trong sắc trời đen mờ mịt, một tiếng cắt không khí theo gió bay đến.

Ô Phương chỉ xem là Tư Đồ Mục Dương đi ra nghênh chiến, lập tức vui mừng.

Dấu tay liên tục đánh ra trước ngực, văn lộ phức tạp xoay tròn quanh người, nguyên khí thuộc tính Thủy bay ra khỏi chân Ô Phương.

Ngay lập tức, trước người Ô Phương ngưng tụ thành một con Giao Long màu đen cực lớn.

Giao Long khổng lồ như quái vật sống, xung quanh người còn có quả cầu nước sềnh sệch trượt quanh người.

Dài hơn mấy trăm mét, giống như một con sâu đen dài, giọng thét của Thủy Giao chấn động cả bầu trời, ánh sáng trong miệng bắt đầu hội tụ, bộc phát ra ánh sáng đen như có thể thôn phệ tất cả mọi thứ, lơ lửng phía chân trời.

- Rống!

Thủy Giao màu đen rít gào một tiếng, kèm theo lực lượng làm cho lòng người kinh sợ, dưới sự chỉ huy của Ô Phương, nó lộn mèo, dùng trảo đánh về phía bóng người kia.

- Đi chết đi! Nuốt hắn!

Bóng người kia càng ngày càng gần, Ô Phương nhe răng cười, âm lãnh không gì sánh được, sợi tóc hắn bay theo gió, giống như cuồng ma khát máu.

Bóng người kia nhanh như thiểm điện đến gần Thủy Giao, lập tức hóa thành một bóng người lửa mơ hồ, càng giống một quả hỏa cầu lớn.

Hỏa cầu bay lên trời, quanh thân còn có kim sắc nhàn nhạt, tản ra thần quang lấp lánh.

- Gào gừ!

Hỏa cầu giống như ẩn chứa năng lượng đáng sợ, xuyên qua không gian, không gian gợn sóng trực tiếp bị nhuộm thành màu đỏ đậm, uy năng to lớn lan ra tận chân trời.

Có thể nhìn thấy rất rõ ràng, bên trong hỏa cầu có một bóng người, sợi tóc tung bay về phía sau, giống như chiến thần trong lửa.

Chiến thần khủng bố được nhuộm bằng thuộc tính hỏa kia như mũi tên bay khỏi cung, lướt về vị trí chí mạng của Thủy Giao màu đen kia.

- Rống!

Thủy Giao cũng không tỏ ra yếu kém, run thân thể to lớn trên không trung, há miệng lớn như chậu máu khổng lồ ra.

Chất lỏng sền sệt quanh người như có thể ăn mòn tất cả mọi thứ, bỗng nhiên, nó đâm thẳng về phía hỏa cầu.

Trên khoảng không kia hai luồng nguyên khí đáng sợ vô cùng nổ tung trên thiên khung, một trước một sau như lựu đạn, ầm ầm đụng vào nhau.

Năng lượng hai bên va chạm, bỗng nhiên thời gian và không gian như ngừng lại.

Hỏa cầu vừa tiếp xúc với Giao Long giống như trâu đất xuống biển. Chất lỏng màu đen của Thủy Giao bọc hỏa cầu lại một cách hoàn mỹ, dịch thể tanh hôi sền sệt như nhựa cao su vây quanh hoả cầu.

Chỉ một lát, thời gian xung quanh như dừng lại, khoảng không trở nên kìm nén, yên tĩnh như cận kề với cái chết.

- Ha ha ha!

Phía chân trời phiêu đãng tiếng cười của Ô Phương, hắn thấy Thủy Giao sắp thôn phệ hỏa cầu, cực kỳ thỏa mãn, trong lòng sung sướng không nói được thành lời.

- Chạy tiếp đi! Bị Hắc Minh Thủy Giao của ta nuốt, hóa thành một đống bùn nhão đi, tiêu hoá ngay những con kiến hôi này đi! Ha ha ha ha ha!

Ô Phương cười đến đắc ý càn rỡ, hắn ngửa mặt lên trời thét dài, cực kỳ vui thích, Lưu trưởng lão ở dưới nghe được thì lòng run lên.

- Được rồi! Nhớ còn có Tinh Thần Lệnh nữa!

Lưu trưởng lão ngửa mặt lên trời hét!

Dương Minh đang đánh thì lại rất nghiêm túc, trong mắt sát ý lan tràn, rất sợ Tư Đồ Mục Dương phải chịu thương nặng.

- Chết đi!

Lập tức, kim quang toàn thân tăng mạnh, kèm theo sắc đỏ tươi, khuôn mặt đẹp trai tràn đầy sát cơ, tiếp tục chiến đấu với Lưu trưởng lão.

- Bang bang!

Phía dưới trở nên hỗn độn, cây cỏ héo rũ, cao nguyên trở nên cằn cỗi, bị hai vũ giả Hoàng Cấp chà đạp cho không còn một ngọn cỏ.

Không kịp, Hắc Minh Thủy Giao bỗng nhiên điên cuồng lăn lộn trên không trung, cực kỳ thống khổ.

Ô Phương trừng muốn rách cả mí mắt, nhìn Thủy Giao Long trước mặt bỗng nhiên đột biến, còn chưa kịp tỉnh hồn, liên tục ngưng kết dấu tay, không biết nên làm thế nào.

Ngay sau đó, không gian bắt đầu rung động ầm ầm, giữa bụng Thủy Giao rách ra một cái lỗ hình tròn, càng ngày càng lớn, không gian xung quanh cũng tạo thành gợn sóng hình tròn lan tỏa ra.

- Ầm!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc nổ ra, vang vọng cả chân trời, chấn nhiếp tâm thần người khác.

Thủy Giao Long ầm ầm nổ tung trên không trung, trong bụng lòi ra một lỗ đen lớn, đưa tay là có thể thấy được sắc đêm đen nhánh.

Một quả cầu lửa phóng lên cao, cơn bão năng lượng khủng bố bay ra khỏi lỗ đen trong nháy mắt, bão lớn nổi lên, dùng lỗ đen làm trung tâm sau đó kéo dài vài trăm thước.

Lực lượng bàng bạc quét qua không gian, thi thể Thủy Giao hóa thành màn sáng tiêu tán trong không trung, nguyên khí như sóng thần khủng bố, tràn về bốn phương tám hướng xung quanh.

- Phốc!

Giao long rơi xuống và bị thiêu cháy, Ô Phương bị hao tổn tâm thần, kinh mạch phá hủy, trực tiếp phun ra một ngụm máu trên không trung, cả người lảo đảo, không đứng thẳng được.

Một mảnh thảo nguyên dưới đáy đã bị hơi nước và hỏa diễm của Thủy Giao tàn phá, biến thành một mảnh phế tích, một bên là hơi nước bốc lên, bên kia là hỏa diễm lượn là.

Biển nước và biển lửa tồn tại song song, giống như địa ngục nhân gian, làm người ta không đành lòng nhìn thẳng.

- Cái gì!

Ô Phương không thể nhanh chóng chữa được vết thương trong cơ thể, ánh mắt hiện lên sự hoảng sợ, sự thay đổi nhanh chóng này làm cho hắn kinh sợ không thôi.