← Quay lại trang sách

Chương 1586

Tô tông chủ không cần khách khí, dẫn dắt sớm một ngày thì có thể nhanh đi vào chỗ sâu hơn, lão hủ còn chịu được! Để cho Mục Dương công tử chuẩn bị sẵn sàng đi!

Tô Dật lúng túng đau đầu, cười hắc hắc không ngừng, sau đó mọi người đi đến chỗ Ô Phương trong hố sâu.

Nghe lời của mọi người, Tư Đồ Mục Dương ngạc nhiên sau đó ngồi xuống ngưng thần, chờ đợi tinh thần lực được dẫn dắt đến.

Hơn nửa buổi sau, lặp lại quá trình giống Sư Tố Tố, nguyên khí uể oải của hắn lập tức trở nên sôi trào mãnh liệt.

Một chiêu đánh ra, tật phong cuồng mãnh nóng rực trực tiếp xới đất lên, lộ ra nhiều khe rãnh kinh người, nhìn thấy mà giật mình.

Tư Đồ Mục Dương khoa tay múa chân, hưng phấn kêu to.

- Thần kỳ! Không còn cảm giác áp bức nữa rồi, cám ơn tiểu sư thúc công!

Tô Dật cũng rất vui vẻ, cứ như vậy, Tư Đồ Mục Dương đã có năng lực bảo vệ bản thân, không đến mức chạy trốn còn phải chịu mấy chưởng nguy hiểm giống vừa rồi nữa.

- Cũng không biết sâu trong Phong Lôi Cốc còn có cơ duyên nào nữa, phải nhường cho tiểu tử này mới được!

- Ầm!

Liên tục dẫn dắt tinh thần lực cho hai người, bây giờ đan điền của Đường Vọng đã trống rỗng, sắc mặt trắng bệch, bước chân lảo đảo.

Tô Dật nhìn thấy như vậy, trong lòng hơi hối hận, mặc dù Đường Vọng là cường giả một phương, nhưng cũng không chịu nổi nhiều lần như thế.

Tư Đồ Mục Dương vội vàng cẩn thận dìu Đường Vọng trưởng lão ngồi lên bãi cỏ mềm mại, hầu hạ Đường Vọng nghỉ ngơi, trên trán đều là chân thành tha thiết.

Khoé miệng Đường Vọng nở nụ cười, bàn tay khô héo vỗ lên đầu Tư Đồ Mục Dương đầu, ý bảo hắn không cần lo lắng.

Trong đầu Tư Đồ Mục Dương loé lên ánh sáng, hắn lấy hai viên đan dược Hoàng Phẩm cao cấp mà Tô Dật vừa cho đưa cho Đường Vọng, trong ánh mắt đều là sự cảm kích.

- Đường gia gia, ngài ăn nó đi, đây là đan dược tiểu sư thúc công vừa cho ta, ta không dám ăn, ngài vừa giúp ta nên bị tiêu hao nhiều nguyên khí, uống nó vào thì sẽ khôi phục nhanh hơn.

Tư Đồ Mục Dương đưa bình thuốc nhỏ đến trước người Đường trưởng lão.

- Nhóc con biết cảm ơn, giỏi lắm! Nhưng mà không cần đâu, lão hủ tự có rồi, ngươi cứ giữ lại để đến lúc nguy hiểm rồi dùng

Đường trưởng lão mỉm cười từ chối, trả đan dược lại cho Tư Đồ Mục Dương.

Từ chối một lúc, tính bướng bỉnh của Tư Đồ Mục Dương cũng nổi lên, quệt miệng nói.

- Ngài không uống, ta cũng không cần nguyên khí, dù sao cũng là nhờ lão gia gia giúp ta khôi phục lại, xem như là trả lại ân tình cho ngài!

- Chuyện này...

Không ngờ Đường trưởng lão lại mỉm cười, trong ánh mắt tràn đầy sự hài hước.

Đường Vọng nghĩ thầm, tính bướng bỉnh này lại hợp khẩu vị của hắn, ha ha!

Tô Dật bước đến, cười nói với Đường trưởng lão.

- Đường trưởng lão, ngài nhận lấy đi, đệ đệ ta là người rất có nguyên tắc, nói một là một, nếu ngài không nhận, chắc chắn hắn sẽ làm được chuyện ngốc nghếch không cần nguyên khí đấy.

Nghe lời nói này, Đường trưởng lão lắc đầu cười khổ, uống viên thuốc đó vào.

Nhìn thấy sắc mặt Đường trưởng lão hồng hào thêm ít, trong đôi mắt của Tư Đồ Mục Dương tràn ra ý cười dịu dàng như gió xuân.

- Cái này đúng là có thể giúp Đường gia gia nhanh chóng khôi phục, lát nữa chúng ta đi sâu vào bên trong đi, đừng để cho đám người kia vượt lên trước.

- Được!

Khuôn mặt Đường Vọng tràn đầy từ ái nhìn Tư Đồ Mục Dương, người bên ngoài cũng nhìn ra được, Đường Vọng rất yêu mến Tư Đồ Mục Dương.

Từ lần luận đạo ở Bá Vương tông đến chuyến đi Phong Lôi Cốc lần này, tổng cộng chỉ gặp mặt hai lần, vậy mà hai ông cháu này đã nhanh chóng thành lập tình nghĩa sâu nặng rồi sao?

Trong lòng Tô Dật cũng ngạc nhiên, nghĩ kỹ lại, tên nhóc Tư Đồ Mục Dương này cũng được rất nhiều lão nhân gia yêu mến.

Giống như trước đây, dù là Tô trưởng lão luôn lạnh lùng nhưng lại rất yêu thương Tư Đồ Mục Dương, ngay cả Tư Đồ Lưu Vân cũng không có cách nào với thằng nhóc này.

Mà chính hắn, dù đi đâu cũng gây thù hằn khắp, người gặp người ác, người trong Hỗn Loạn Vực nể sợ mình cũng là vì uy danh này.

Riêng chuyện này, Tô Dật rất muốn học theo Tư Đồ Mục Dương.

- Nếu ngươi thật sự muốn học, cũng không có ngày hôm nay!

Linh Thiên Tuyết khẽ lật mắt lườm nguýt.

Tô Dật liếc mắt nhìn Đường Vọng và mấy người trước mắt đã lặng lẽ ngồi ngưng thần, hắn âm thầm lặng lẽ lui sang bên cạnh.

Ngưng kết dấu tay, hai mắt nhắm chặt, vận chuyển nguyên khí xung quanh như lời Linh Thiên Tuyết nói.

Tô Dật cười ha ha một tiếng, hơi ngượng ngùng lặng lẽ trả lời trong đầu.

- Tuổi trẻ khinh cuồng, nhiệt huyết dâng trào, không có cách nào khác, ha ha ha!

- Dù gặp cường giả mạnh hơn cũng không sợ hãi sao?

Linh Thiên Tuyết sâu kín hỏi, ở trong lòng Linh Thiên Tuyết, mạng của Tô Dật thật dai, thiên tư đỉnh cấp trong số nhân loại, ngay cả ở Yêu Tộc cũng không có mấy người sánh được.

Nhưng vì quá trẻ tuổi, đã muốn đối mặt với nhiều võ giả tu luyện lâu năm, nếu như không chịu cẩn thận, chắc chắn sẽ phải chịu thiệt thòi.

Thế nhưng chính là quá mức tuổi trẻ, đang đối mặt tu luyện nhiều năm vũ giả cùng yêu tộc tới Tôn Thượng, như không được nhiều hơn cẩn thận, tất nhiên phải ăn thiệt thòi.

- Yên tâm, Thiên Tuyết, ta không phải người lỗ mãng, chỉ là trong lòng ta còn có người cần bảo vệ, dù cho liều mạng, ta cũng sẽ tranh thủ, điều này ta hoàn toàn không khống chế được, không có những thứ này, ta không biết bản thân nỗ lực mạnh mẽ có ý nghĩa gì nữa!

- Người nào cần ngươi bảo vệ chứ?

- Tất nhiên là gia gia, còn có người nhà họ Tô, Uyển nhi, Vương mập mạp, Tiểu Soái, Tô Thiên Tước, mọi người trong Bá Vương tông, tất nhiên còn có ngươi!

- Giữa chúng ta chỉ có một tờ khế ước, đừng có tính ta vào.

Trong lòng Linh Thiên Tuyết khẽ nhúc nhích, không biết trả lời như thế nào.

Tô Dật nghe lời nói của Linh Thiên Tuyết, hắn thở dài.

Đối với Linh Thiên Tuyết, thật ra chính hắn rất cảm động, bản thân là người của hai thế giới, mang ký ức hai thế, so sánh với thảm án bị diệt tộc của Linh Thiên Tuyết, hắn chỉ là bèo bọt không biết sự đời, trôi theo sóng đến đây! Hắn có thể lựa chọn gì chứ?

Tô Dật như có điều suy nghĩ, trong mắt loé lên ánh sáng, mở miệng nói.

- Ngươi gia nhập vào Bá Vương tông đi, như vậy ngươi không còn một mình, cũng giống như ta vậy, ta không muốn một mình.

- Ừm? Câu phía sau... là... Có ý gì?

Trái tim Linh Thiên Tuyết Tâm đập mạnh, nhẹ giọng hỏi.

- A! Chính là, Ừm... Nói thế nào đây?

Tô Dật bỗng nhiên nói lắp, hắn giơ tay xoa cằm, chính mình cũng không biết nên nói như thế nào nữa.

- Nói một cách đơn giản, chính là ta sáng lập Bá Vương tông, cũng mong là mình có thể gánh chịu càng nhiều trách nhiệm hơn, để cho bản thân trưởng thành nhanh chóng, không đơn giản chỉ là vì báo thù.

Linh Thiên Tuyết nghe xong, có chút thất vọng, nhẹ nhàng à một tiếng, giống như bản thân không muốn nghe.

- Thiên Tuyết, sao ngươi không gia nhập Bá Vương tông?

Tô Dật dò hỏi.

- Bá Vương tông các ngươi toàn là Nguyên Hoàng cửu trọng, cao nhất còn có Yêu Tông cảnh, một con mèo yêu như ta dính vào làm gì?

Linh Thiên Tuyết có chút cô đơn, nhẹ nhàng lên tiếng.

Tô Dật vội vàng xua tay, vỗ ngực cam đoan, thề son sắt.

- Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, còn dạy ta nhiều thứ như vậy, chờ ngươi khôi phục, ngày nào ta cũng dẫn ngươi vào không gian tu luyện, chắc chắn ngươi sẽ lợi hại hơn đám bọn họ nhiều! Tin tưởng ở ta! Yên tâm đi!

- Phốc phốc!

Linh Thiên Tuyết lập tức thì bị dáng vẻ trẻ con của Tô Dật chọc cho dở khóc dở cười.

Nàng nghĩ thầm, người này ở bên ngoài uy phong lẫm liệt, chững chạc đàng hoàng, giết người chẳng nháy cả mắt.

Vậy mà ở trước mặt mình, hắn lại ngây thơ như vậy, chỉ nghĩ thôi đã có cảm giác ngọt ngào như đường mật rồi.