Chương 1587
Linh Thiên Tuyết dịu dàng nhỏ nhẹ, khuôn mặt xinh đẹp bây giờ thêm chút ý cười.
- Được rồi, không nói chuyện đó nữa, ngươi nhanh chóng điều tức đi, một lát nữa sẽ xuất phát.
Tô Dật ừ một tiếng, nhanh chóng loại bỏ tạp niệm, dùng toàn lực vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, không ngừng ngưng kết dấu tay.
Quang huy quanh người dào dạt, uy nghiêm bá đạo thần bí.
Trong kinh mạch dài rộng trong cơ thể, nguyên khí liên tục lao nhanh, vận chuyển liên tục theo ý niệm của Tô Dật.
Lúc Tô Dật nhắm hai mắt lại, ở trước ngực có thêm hai tấm Tinh Thần Lệnh mà Tư Đồ Mục Dương đưa cho hắn, tổng cộng có năm tấm trên người.
Khi Tô Dật vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, năm tấm tinh thần lệnh cảm ứng lẫn nhau.
Một ánh sáng màu trắng thần bí lan tràn trên năm tấm tinh thần lệnh, những tấm lệnh bài màu đen nay không còn ảm đạm nữa, mơ hồ có ánh sáng dịch chuyển.
Tô Dật ngưng kết tâm thần, cẩn thận cảm ứng, nhưng vẫn không có cảm giác thay đổi gì.
Điều này làm cho Linh Thiên Tuyết trong tâm hải Tô Dật chán chết ngồi xuống, cúi đầu suy nghĩ lời Tô Dật vừa nói, ngạc nhiên ngẩn người.
Bỗng nhiên nàng cảm giác được hướng đi của đốm sáng thần bí, Linh Thiên Tuyết khẽ nhướn mày, tỉ mỉ cảm nhận hướng đi của năng lượng, hơi ngạc nhiên.
- Đó là…
Hơn nửa buổi sau, Tô Dật thu hồi dấu tay, chậm rãi phun ra một hơi trong miệng, mí mắt mở ra.
Trước mặt là đêm đen, trong Khoáng Tinh Nguyên giống như luôn có cảnh sắc như vậy, chưa bao giờ thay đổi.
Hắn đứng dậy, những người còn lại cũng khôi phục lại tinh thần, hoạt động tay chân.
Đường Vọng là Nguyên Tông Cảnh nên khôi phục rất nhanh, lúc này nguyên khí đã dâng trào, sâu không lường được, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.
Nhìn thấy Đường Vọng không còn suy yếu nữa, Tư Đồ Mục Dương và Sư Tố Tố đều thả viên đá đè nặng trong lòng xuống.
Tô Dật biết mục tiêu mọi người, Khoáng Tinh Nguyên chỉ là cửa ra vào của Phong Lôi Cốc, bên trong còn trắc trở hơn mình tưởng tượng nhiều.
Khoáng Tinh Nguyên rộng lớn không gì sánh được, chưa nhìn thấy được tung tích của những người khác, nói vậy thì những người đó đã đi vào trong từ lâu, thời gian không chờ người nữa.
Tô Dật quay đầu nói lớn với mọi người.
- Bây giờ không nên chậm trễ, các vị, chúng ta phải mau chóng lên đường, tìm ra đám người Ngụy Hồng trưởng lão Thương Vân Điện và Thanh Hoàng, dọc đường có thể đi kiếm thêm tinh thần lệnh, nhanh chóng đi vào Thiên Lôi Sơn, tầng thứ hai của bí cảnh.
Dưới sự chỉ dẫn của Đường Vọng, tham chiếu phương hướng ngôi sao, mọi người xuất phát về hướng Tây Bắc.
Tiếng xé gió liên tiếp vang lên, nhìn hết cảnh sắc mỹ lệ ở Khoáng Tinh Nguyên vào mắt.
Thảo nguyên yên tĩnh thần bí, ánh sao chiếu rọi xuống, toả sáng xinh đẹp như một viên minh châu.
Tô Dật bay lượn trên không trung, ánh sáng bạc của trăng tròn chiếu lên mặt hắn.
- Nếu quy tắc không gian ở đây không khắc nghiệt đến vậy, có lẽ Khoáng Tinh Nguyên cũng là một nơi không tệ.
Đường Vọng ở bên cạnh nghe được lời lẩm bẩm của Tô Dật, yếu ớt cười nói.
- Tô tông chủ, cảnh đẹp thế này có rất nhiều trong Tinh Thần Vực, nếu ngươi có cơ hội vào cốc lần nữa, lão hủ sẽ dần ngươi đi tham quan.
Tô Dật nhướng chân mày một cái, nhìn Đường Vọng hỏi.
- Lẽ nào Cửu Tinh Cốc đã tìm hiểu hết mọi nơi trong Tinh Thần Vực rồi sao?
Đường Vọng hơi dừng lại, sau đó nói cho Tô Dật biết, qua nhiều năm như thé, ngoài chỗ sâu nhất trong Thiên Lôi Sơn ra, và Cửu Tinh Kiếp Hải không vào được, những nơi khác đều đã có người quản lý riêng rồi.
Tô Dật nhẹ nhàng gật đầu, Phong Lôi Cốc lớn như vậy, gần như bằng với Cửu Tinh Cốc.
Cửu Tinh Cốc xem nơi này là bảo bối, lặng lẽ thăm dò không cho ai phát hiện, cũng là lý do bọn họ khiêm tốn ẩn nhẫn nhiều năm như thế.
Hơn nửa ngày, đám người Tô Dật liên tục di chuyển trên không Khoáng Tinh Nguyên.
Ở trên đường, Tô Dật còn tình cờ gặp Tử Ảnh Lâu và Vô Nhai Cung Thủy Nguyệt Thiền, đám người Thượng Vương Trần.
Mục đích chuyến đi của bọn họ khác với những thế lực nhị lưu khác, những tông môn kia đến là để giúp cho đệ tử tinh anh khôi phục thương tích linh hồn, chữa khỏi vết thương bị ở bí cảnh Kim Bằng.
Vì vậy ở trong quy tắc không gian dày đặc như Khoáng Tinh Nguyên, chỉ cần không dùng đến nguyên khí, rất thích hợp cho việc tu luyện linh hồn.
Cấm chế không gian mạnh mẽ sẽ làm cho linh hồn cứng cáp hơn, cũng sẽ làm cho con đường võ đạo của đám người Thượng Vương Trần sau này thuận lợi hơn.
Nghe xong lời ấy, Tô Dật thản nhiên gật đầu, so sánh với Thanh Diễm Môn, Vô Nhai Cung và Tử Ảnh Lâu càng thực tế hơn, tham vọng cũng nhỏ hơn rất nhiều.
Một lệnh đổi một mạng, tất nhiên Tô Dật sẽ không đòi tinh thần lệnh từ bọn họ, ngượng ngùng muốn đi.
Thượng Vương Trần mặc một bộ sam y màu trắng, như phát sáng giữa đêm, sợ tóc bay lượn phất phơ.
Thủy Nguyệt Thiền với đường cong hoàn mỹ, hầu ở bên người Thượng Vương Trần, một đôi tài tử giai nhân thật đẹp, Thượng Vương Trần khẽ thi lễ với Tô Dật.
- Tô huynh, cơ duyên kỳ diệu phía sau nhờ Tô huynh nỗ lực tìm kiếm, chúng ta chỉ vào đây để khôi phục thương thế, nếu sau này có cơ hội, ta và Nguyệt Thiền sư muội sẽ đến cửa chào hỏi sau!
Vô Nhai Cung và Tử Ảnh Lâu luôn là thế lực nhị lưu dưới cùng cũng là vì nguyên nhân này, lúc nào cũng sóng vai cùng nhau.
Thượng Vương Trần nói cho Tô Dật, Thanh Diễm Môn đã từng đến đây tìm phiền phức, chẳng qua hai nhà hợp lực đánh đuổi Thanh Diễm Môn đi, chỉ mong yên tĩnh ở chỗ này chữa thương, chờ đợi thời cơ rời khỏi cốc.
Tô Dật nghe vậy thì trong lòng khen ngợi bọn họ, không kiêu không vội, càng không tham những thứ xa vời, nên càng có có tình với bọn họ, đây mới là chân đế của võ đạo.
Lại nói tiếp, hai người bị thương linh hồn cũng là bởi vì Kim Sí Đại Bằng mở bí cảnh ra.
Mà khảo nghiệm trong rừng rậm là vì Đại Bằng tìm kiếm trợ thủ độ kiếp cho Tiểu Soái mới thiết lập, Tiểu Soái là người Bá Vương tông, những tổn thất của bọn họ tất nhiên cũng liên quan đến Bá Vương tông rồi.
Lập tức, trong lòng Tô Dật thầm hứa, nếu sau này có cơ duyên, chắc chắn sẽ chia sẻ với bọn họ, để bồi thường.
Mấy người nói chuyện vài câu với nhau, sau đó tiếp tục lên đường.
Rời khỏi thảo nguyên, mọi người đều có cảm giác cấm chế trên người nhẹ nhàng hơn, nguyên khí vận chuyển cũng tự do hơn.
- Đến!
Sắc mặt Đường Vọng hơi đổi.
Ở cao nhìn xuống, nhìn khắp bốn phía, trời quang mây tạnh, trời sáng sủa ro ràng, bầu trời sao vô tận chuyển hoá thành màu xanh thẳm mênh mông.
Trên không trung có mây lượn lờ, ánh mặt trời màu vàng kim từ kẽ hở mây mù chiếu xuống.
Mọi người giống như ở trong đêm đen chạy về phía bình minh, thấy ánh sáng sớm đầu tiên, giống như nhìn thấy được hi vọng.
- Hô!
Tô Dật thật sâu hít một hơi, mỗi lá mỗi hoa, hay mỗi cọng cỏ đều ẩn chứa thiên địa linh khí mới lạ.
Mọi người chậm rãi xuống đất, đặt chân lên một bình nguyên, chỉ thấy phía trước rừng rậm sừng sững, dãy núi phập phồng.
Nhìn về rừng rậm lớn phía trước, Đường Vọng trầm giọng giới thiệu với mọi người, trong ánh mắt có một tia kiêng kỵ.
- Phía trước chính là thú đình, đây là trạm đầu tiên của cường giả Cửu Tinh Cốc đến tu luyện hoặc người lưu vong, không biết Ngụy Hồng trưởng lão và Thanh Hoàng huynh có đến đây không?
Tô Dật bật cười lớn, nhìn thú đình trước mắt, lập tức có tinh thần, nhưng thật ra có vài phần giống với man yêu.
- Đi đi! Vào!
Thú đình, tên như ý nghĩa, yêu thú không đi ra, là thiên đường của dã thú.