Chương 1588
Nghe Đường Vọng trưởng lão giới thiệu, Phong Lôi Cốc tự hình thành không gian bên trong, trước khi lão tổ cửu tinh phát hiện ra, bên trong có vô số man yêu thú.
Nhưng sau khi có cường giả vào ở, chỉnh lý lại nơi này, phạm vi của tất cả man yêu thú bị thu nhỏ đến trong rừng rậm bình nguyên.
Dần dần, thú đình đã trở thành điều kiện thí luyện tốt nhất cho đệ tử Cửu Tinh Cốc, bên trong cực kỳ hung hiểm, có vô số yêu thú Yếu Hoàng Cảnh, có người nói còn có mấy con Yêu Tông Kỳ cường đại.
Đối với đệ tử Cửu Tinh Cốc phạm phải sai lầm, bình thường đều dẫn dắt tinh thần lực ở Khoáng Tinh Nguyên, giúp cho lão tổ tu luyện là được, một người vào một người ra, tu vi còn có khả năng tăng lên.
Những người phạm lỗi nghiêm trọng thì phải đi vào trong thú đình, quản lý bầy yêu này, nếu sơ suất thì sẽ bị ăn tươi nuốt sống, nghiêm trọng nhất chính là bị giam vào giữa bầu thú đình quanh dãy núi Thiên Ngục.
Nếu phạm lỗi khi sư diệt tổ, không thể tha thứ, thì sẽ bị Chấp Pháp Đường đưa vào Thiên Lôi Sơn, trực tiếp bị tước đoạt tinh thần lực, hóa thành mảnh vụn trong Cửu Tinh Cốc.
Tô Dật ở bên cạnh âm thầm suy nghĩ.
- Nếu như Bá Vương tông cũng có bí cảnh thế này, việc quản lý và huấn luyện đệ tử chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao?
- Nhân loại ghê tởm, lại dám cầm tù man yêu thú ở chỗ này! Thật đáng chết!
Linh Thiên Tuyết nổi giận quát một tiếng, nàng cũng là Yêu Tộc, bộ tộc Man Yêu tôn trọng tự do và dã tính, thề không cùng chí hướng với nhân loại gian xảo.
Trời sinh man yêu tộc hung hãn cao ngạo, không chịu khuất phục dưới sự thống trị của nhân loại, Linh Thiên Tuyết càng nói càng tức giận, mơ hồ có sát khí.
Tô Dật không dám nhiều lời, hắn cũng không có quyền lên tiếng ở đây, là một người mới đến, chỉ có thể đi theo Đường Vọng vào trong, lúc nào cũng giữ vững cảnh giác.
Thú đình bốn phía, từng ngọn núi như đột ngột mọc lên từ mặt đất, giống như măng mọc sau mưa, sừng sững vô bờ bến, cây lớn rậm rạp che trời, thác nước xen lẫn núi rừng thanh tú.
Trong thú đình, ánh mặt trời chiếu rọi qua kẽ hở tán lá, hình thành từng chùm ánh sáng xinh đẹp, làm cho không khí trở nên trong lành.
- Ầm!
Mọi người chuẩn bị đi vào trong, bỗng nhiên nghe được tiếng nổ vang gần đấy.
Tư Đồ Mục Dương chỉ vào một ngọn núi phía đông bắc xa xa, gấp gáp nói.
- Tiểu sư thúc công, mau nhìn, trên đỉnh ngọn núi kia có hơi nước!
Nhìn về ngọn núi cao phía xa xa, trên vách đá bên sườn núi dốc gần đỉnh núi, trong mây mù, có từng đợt khói xanh bốc lên.
- Ầm! Ầm! Ầm!
Mấy tiếng nổ vang trời liên tiếp, Tô Dật trầm ngâm, chau mày nhìn đỉnh núi kia.
Đường Vọng bên cạnh giật thót trong lòng, nghiêm túc nhìn về ngọn núi phía đông bắc, hô lên.
- Dãy núi Thiên Ngục! Không xong rồi!
Vừa dứt lời, Đường Vọng bốc nguyên khí dưới chân, cả người rời đi như tên bắn.
Tô Dật lập tức phản ứng kịp, nói với đâm người Tư Đồ Mục Dương phía sau.
- Xem ra đã có chuyện lớn xảy ra, chúng ta qua bên đó!
Mọi người lập tức quyết định không đi vào thú đình nữa, đi theo Đường Vọng đến ngọn núi bên kia.
- Rầm rầm!
Mấy ánh sáng vụt qua cực nhanh, phá bụi bay đi, ở bên trong thú đình, yêu thú cúi người xuống, hú lên từng đợt.
Thỉnh thoảng có mấy con man yêu thú nhìn thấy đám người Tô Dật bay đi, lập tức chạy nhanh về chỗ sâu trong rừng.
Tu vi của Đường Vọng tinh thâm, bay ở đầu tiên, đôi lông mày của hắn nhíu chặt lại.
- Dãy núi Thiên Ngục là nơi giam giữ tội phạm, chẳng lẽ những tội phạm của Cửu Tinh Cốc xảy ra vấn đề rồi sao?
Trong lòng càng suy nghĩ càng thấy phức tạp, Đường Vọng vội gạt hết mớ suy nghĩ đó ra, hắn tung người lên, bay về đỉnh núi.
- Sưu!
Chính giữa dãy núi Thiên Ngục, có vô số hang động nhỏ, không kịp nhìn kỹ, Đường Vọng trực tiếp bay lên đỉnh núi.
Vài giây sau, mấy người Tô Dật cũng đến dãy núi, nguyên khí vận chuyển tự do, bay nhanh không hề tốn sức
Nhìn bóng dáng Đường Vọng bay nhanh như chớp, mấy người Tô Dật cũng bay theo lên đỉnh núi.
Đỉnh núi Thiên Ngục rộng lớn, bốn phía có mây mù lượn quanh, một mảng rừng thấp thoáng, giống như một ốc đảo giữa sa mạc.
Vừa đặt chân lên đỉnh núi đã có vài bóng người ở xa bay đến, người dẫn đầu là đại hán cường tráng, trên mặt hiện lên sự vui mừng, chính là Ngụy Hồng trưởng lão của Thương Vân Điện.
Theo sát phía sau là Tần Vũ Sinh, khuôn mặt tuấn lãng, chầm chậm bước đến, nhìn thấy Sư Tố Tố thì trong lòng cũng rất mừng rỡ.
Vừa nhìn thấy Tô Dật và Sư Tố Tố, khuôn mặt Ngụy Hồng đầy sự vui vẻ, cười ha ha nói.
- Tô tông chủ, Tố Tố! Các ngươi đến rồi! Đường trưởng lão vừa đi vào trong!
- Sư huynh, các ngươi cũng đi qua Khoáng Tinh Nguyên phải không? Hai vị trưởng lão thế nào rồi?
Sư Tố Tố vừa nhìn thấy Ngụy Hồng, cũng vui mừng hớn hở, vội vàng nghênh đón.
Trong lúc nói chuyện, Đường Vọng đã bay vào trong rừng rậm, không còn thấy bóng người nữa.
Tô Dật hơi hơi trầm ngâm, nhìn đội ngũ Thương Vân điện, cũng chỉ có Ngụy Hồng và Tần Vũ Sinh, không thấy hai vị khác, hắn lập tức ngừng chân lại.
- Trần Xuyên trưởng lão và Huyền Sương Thái trưởng lão đâu rồi? Sao ta không thấy bọn họ?
Sư Tố Tố nhìn xung quanh một vòng, không thấy hai vị sư tôn, hơi lo lắng hỏi.
Ngụy Hồng vỗ vỗ vai Sư Tố Tố, khẽ cười nói.
- Tố Tố không cần nóng lòng, chúng ta tỉnh lại trên Khoáng Tinh Nguyên, Trần Xuyên và Huyền Sương trưởng lão đã tỉnh từ trước, may mắn tìm thấy chúng ta, sau đó mọi người cùng nhau tìm xung quanh, không thấy ai khác nên mới rời khỏi Khoáng Tinh Nguyên.
Ngụy Hồng tinh tế giải thích cho Sư Tố Tố, để cho nàng không cần lo lắng, hoá ra người Thương Vân điện đi đến dưới chân núi này trước tiên.
Cảm nhận được khí tức khác thường, trên đỉnh núi có khói xanh bốc lên, yêu khí ngút trời, theo lời của Huyền Sương trưởng lão nói, chắc là có đại yêu xuất thế.
Đại yêu xuất thế, thường thường có cơ duyên lớn, nếu như có thể nhân dịp đại yêu vừa sinh ra, cướp đoạt được tài nguyên, thì chắc chắn sẽ có bảo vật không tầm thường.
Mà nơi đây, yêu khí nồng đậm, càng thêm nguy hiểm hơn so với thú đình xa xa, vì vậy chỉ có Trần Xuyên trưởng lão nửa bước Nguyên Tông, còn có Huyền Sương trưởng lão đi vào mà thôi.
Ngụy Hồng và Tần Vũ Sinh bởi vì tu vi bị hạn chế, nên ở lại chỗ này canh gác, không ngờ lại gặp được Tô Dật và Sư Tố Tố.
Cảm giác Sư Tố Tố bên cạnh, khuôn mặt Ngụy Hồng hiện lên sự nghi ngờ.
- Tố Tố, khí tức nguyên khí của ngươi rất bình thường, chẳng lẽ ngươi không bị trói buộc tu vi sao?
Ngụy Hồng đã là Nguyên Hoàng cảnh, chỉ cần hơi kiểm tra là biết thực hư tu vi Sư Tố Tố như thế nào.
- Lúc mới tỉnh dậy thì bị giảm hai trọng, nhưng sau đó đã khôi phục lại.
Sư Tố Tố khẽ gật gật đầu, đang muốn nói tỉ mỉ, nhìn thấy Tô Dật liếc mắt, hắn ở bên cạnh mỉm cười, ánh mắt nàng lóe lên.
Sư Tố Tố như có điều suy nghĩ, sau đó nói cho Ngụy Hồng biết Tô Dật và Đường Vọng giúp nàng khôi phục lại tu vi, nhưng không nói đến chuyện tinh thần lệnh.
- Sư cô nương đúng là có trái tim thuần phác, lương thiện.
Cuộc nói chuyện giữa Sư Tố Tố và Ngụy Hồng, Tô Dật đều nghe rõ ràng.
Tô Dật hiểu được, Sư Tố Tố biết chuyện tinh thần lệnh không phải chuyện đùa, nó vừa là bí mật cửu tinh, cũng là một âm mưu lớn.
Sư Tố Tố ngược lại rất thông minh, chỉ chớp mắt đã hiểu được suy nghĩ của Tô Dật, không nhắc nhiều đến chuyện này.