Chương 1596
Đột nhiên Mạnh Tầm nghĩ đến Tô Dật, sau đó chắc chắc không lầm.
Ở ngoài Phong Lôi Cốc, chính bởi vì Tô Dật và Sư Tố Tố quá thân cận, làm đệ tử của mình rất không ưa Tô Dật, lẽ nào Tô Dật lại bởi vì chuyện này mà tàn sát đệ tử của mình sao?
- Không sai được! Một lời không hợp đồ tông môn người khác, Tô Dật tuyệt đối là làm được!
Mạnh Tầm hạ quyết tâm, đệ tử thân truyền của mình có bao nhiêu năng lực Mạnh Tầm quá rõ ràng, trong cùng thế hệ có thể nghiền ép hắn, chỉ có Tô Dật không thể nghi ngờ.
Cứ như vậy, họa từ trên trời rơi xuống!
- Tô Dật! Lão phu muốn tánh mạng của ngươi!
Quanh người Mạnh Tầm hiện lên sát cơ, khí tức mênh mông lan tràn.
Nhìn quanh Thú Đình, bây giờ là cửa thứ nhất Tinh Thần Vực, phải nhanh chóng tìm được Tô Dật, nhìn thi thể đã thảm không nỡ nhìn của đệ tử mình, Mạnh Tầm khe khẽ thở dài.
- Đồ nhi, con yên tâm, vi sư nhất định sẽ vì con báo thù này, con ở lại chỗ này ngủ yên đi!
Sau khi chôn cất xong, Mạnh Tầm nhanh chóng bay về chỗ cũ.
⚝ ✽ ⚝
- Hắt xì!
Tô Dật hắt xì một cái, ung dung đi ra không gian lúc trước, phát hiện mình ở trong một sơn động to lớn.
Trong sơn động mọc đầy quái thạch.
Cảnh sắc trong động có thể nói là có động thiên khác, thạch nhũ trải rộng, hình thái sống động, có chút thần bí.
Tô Dật nhìn thạch nhũ giống như cự long xoay quanh ở trên đỉnh đầu, thần thái rất thật, trong lòng không khỏi thở dài.
- Tích đáp! Tí tách!
Bầu không khí trong sơn động cực kỳ quỷ dị, thần mang chiếu rọi lên người Tô Dật, làm cả người hắn ngũ quang thập sắc.
Bốn phía cực kỳ vắng vẻ, chỉ có thể nghe được tiếng thạch nhũ nhỏ nước, làm Tô Dật cảm giác căng thẳng.
Lại nhìn ra phía sau, yêu mang màu xanh trong đường ống đại thụ đã hoàn toàn tiêu tán, chỉ còn một đoạn thân cây trống rỗng.
Hàn phong lay động sợi tóc của hắn, làm sau lưng mát lạnh.
Dương Minh uống nửa bình linh dịch, khí tức đã về trạng thái đỉnh phong, thần tình khôi phục tự nhiên.
- Chủ nhân, đây là nơi nào?
Tô Dật chậm rãi lắc đầu, cũng không rõ ràng.
Hắn tìm được một chỗ khá khô ráo, dừng lại, ngưng kết thủ ấn, ngồi xuống điều tức.
Vừa rồi chiến đấu, nguyên khí trong cơ thể Tô Dật tiêu hao gần hết, cơ thể cực kỳ suy yếu.
Trong lòng Tô Dật thầm nghĩ, may mắn mình tu luyện thành Nguyên Dương Thiên Long Cốt.
Nếu không dù da thịt mình có thể chống lại ngoại lực cường đại, thì xương cốt cũng không chịu được cương phong mãnh liệt như vậy xé rách, có thể còn sống quả thực là rất may mắn.
Ngẫm lại cảm giác dằn vặt ở trong Kim Bằng bí cảnh, Tô Dật lại cảm thấy nơi này dễ chịu hơn không ít.
Tô Dật thầm hạ quyết tâm, trong lòng nhớ lại lời nói của Linh Thiên Tuyết.
- Khổ nữa khó nữa, ta cũng sẽ không buông bỏ!
Đây là một nam nhân như thế nào? Yêu mà không tà, trong thân thể không tính cao lớn lại cất giấu linh hồn cứng cỏi đến làm người ta kinh khủng, Sắc mặt Linh Thiên Tuyết trầm tĩnh, thâm thúy đến vô biên vô hạn.
Quá nửa buổi, vết thương trên người Tô Dật không ngừng thu nhỏ lại, thân thể cũng bắt đầu khôi phục tự nhiên.
Tô Dật toàn lực vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, nguyên khí chảy khắp toàn thân, chiếu sáng sơn động khổng lồ linh động không gì sánh được.
Trong không gian mơ hồ, khí cơ mênh mông bàng bạc bắt đầu khởi động.
Hai mắt đóng chặt của Tô Dật từ từ mở ra, trong mắt có tinh mang lấp lóe, hoạt động tay chân, Tô Dật thoả thích hưởng thụ cảm giác thư sướng trong cơ thể.
- Hô!
Các khớp xương không ngừng bộc phát ra thanh âm đì đùng, nguyên khí Hỏa thuộc tính nhanh chóng khởi động, mang theo uy thế mạnh mẽ lan tràn ra.
Nhìn sơn động hắc ám thâm thúy, Tô Dật nhíu mày, thần thức mở ra, linh hồn lan tràn đi xa.
Một lúc sau, Tô Dật chỉ tra xét được địa hình bên ngoài của sơn động, còn sâu nữa thì không có phát hiện gì.
Dương Minh vội vàng hỏi.
- Chủ nhân, ngài khôi phục thế nào rồi?
Tô Dật từ từ đi tới bên người Dương Minh nói:
- Không ngại, tuy ngươi là thuộc hạ của ta, nhưng cũng là huynh đệ cùng ta vào sinh ra tử, là Thú Hoàng mạnh nhất của Bá Vương Tông ta, ngươi có biết vì sao ta đặt tên tông môn là Bá Vương Tông không?
Dương Minh khẽ lắc đầu, trong mắt có chút kích động.
Tô Dật nhìn Dương Minh, nói cho Dương Minh biết chiêu thứ nhất học mình học được là Bá Vương Nộ, giận dữ máu chảy thành sông, giận dữ xác chết khắp chốn.
Hắn lại nói sự tình mình gặp Thanh Hoàng, mượn tàn kiếm lực, kích phát đấu chí, bảo hộ người nhà họ Tô…
Dù cho đến một khắc cuối cùng, mình cũng không buông tha hy vọng sống sót, càng không từ bỏ Tô gia.
Tô Dật biết, làm như vậy mình sẽ gánh chịu rất nhiều thứ, thậm chí làm cho tu vi tiến cảnh chậm chạp, nhưng hắn không hối hận.
- Cứ như vậy ta từng bước một đi tới hôm nay, mà ngươi, ta hy vọng ngươi cũng có thể như vậy, Dương Minh, ngươi là Thú Hoàng kế thừa Kim Long tinh huyết, quý trọng sinh mệnh của ta là trách nhiệm của ngươi, nhưng ngươi quý trọng sinh mệnh của ngươi càng là nghĩa vụ của mình! Trong lúc nguy nan, phải tin tưởng đồng bạn của mình! Không thể dễ dàng buông tha nữa!
- Quý trọng! Tin tưởng! Không buông tha!
Dương Minh nhẹ nhàng nỉ non, trên khuôn mặt dần dần hiện ra tiếu dung, lập tức nửa quỳ xuống nói:
- Chủ nhân, ta đã biết, là ta không đủ tin tưởng ngươi, càng không trân quý Kim Long tinh huyết mà ngươi cho ta, ta xin thề sẽ không bây giờ như vậy nữa!
Tô Dật gật đầu thỏa mãn.
Tu vi của Dương Minh có thể trở thành trợ lực cho hành trình Phong Lôi Cốc lần này, nếu tầm mắt quá nhỏ hẹp, thì sẽ rất khó có tiến triển.
Lúc trước, trước khi đi Kim Bằng bí cảnh, Tô Dật đã nghĩ rõ ràng, Thanh Hoàng, Dương Minh, Âm Minh, là ba người mạnh nhất Bá Vương Tông, Tô Dật từ đầu đến cuối không muốn bọn hắn bị ràng buộc ở trên một chức vị nào.
Tùy hứng mà làm, tùy tâm hành sự, không buông bỏ bản tâm, kiên trì tới cùng, đây mới là điều Tô Dật muốn.
Tô Dật vỗ vỗ bả vai Dương Minh, đỡ hắn dậy, Bá Vương Tông tự nhiên cần nhân tài say mê sự vụ, trầm mê quản lý như Lôi Vân Hạc, Ông Chính Quyền.
Nhưng càng cần một nhóm cường giả có ý thức độc lập, thực lực lỗi lạc, Thanh Hoàng là Yêu Hoàng thứ nhất hắn đưa ra ngoài xông xáo, như vậy Bá Vương Tông mới có thể đi lên lộ trình phát triển bền vững.