Chương 1597
Người mạnh tới đâu cũng trải qua Tô Dật cường lực thu phục, khó tránh khỏi tồn tại tâm lý kính nể và sợ hãi với mình.
Tô Dật không chỉ hành động, còn chậm rãi cảm hóa, áp dụng phương pháp nhu hòa, khiến cho ngăn cách giữa hai bên tan biến, thành tâm tương đối mới là mục đích cuối cùng của hắn!
Linh Thiên Tuyết cũng từ trong kinh hồn vừa rồi tỉnh táo lại, lộ ra thần sắc không thể tin, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy ánh sáng.
- Tô Dật, ngươi càng ngày càng khác trước!
Ánh mắt của Tô Dật như thâm uyên, trải qua nhiều sự tình như vậy, nhiều gánh nặng đặt ở trên người như vậy, có thể nào không để cho mình nhanh chóng thành thục.
Tô Dật lại phát ra lời mời, trong mắt tràn đầy chân thành, biểu thị tuyệt đối sẽ không can thiệp tự do của Linh Thiên Tuyết.
- Thiên Tuyết, nghĩ kỹ chưa, gia nhập vào Bá Vương Tông, giống như bọn họ, lòng có Bá Vương Tông là tốt rồi!
- Ta...
Linh Thiên Tuyết nhếch cặp môi đỏ mọng, thần sắc có chút do dự.
Trong lòng Linh Thiên Tuyết biết rõ, Bá Vương Tông của Tô Dật là một tồn tại đặc biệt.
Nhân loại và yêu tộc ở dưới thiếu niên kia thống lĩnh lại có thể ở chung hài hòa, coi như là thời kỳ viễn cổ, cũng không làm được như vậy.
Bá Vương Tông, có thể nói là tông môn thần kỳ nhất trên sáu lục ba châu một hải.
Thế nhưng trong lòng Linh Thiên Tuyết lại có một thanh âm tự nói với mình.
- Không được, đây không phải kết quả ngươi muốn. Ngươi chỉ muốn làm một trợ thủ gia nhập vào Bá Vương Tông sao?
Qua nửa buổi, Linh Thiên Tuyết mới lí nhí nói.
- Đến thời điểm nhất định, ta tự nhiên sẽ suy tính, ngươi trước an tâm đi vào sơn động, ta xem sơn động này có chút cổ quái, phải cẩn thận ứng đối mới được.
Tô Dật cũng biết lúc này, trò chuyện sự tình kia không quá hợp lý, vì vậy không có nhiều lời nữa.
Sau đó phạm vi linh hồn mở rộng tới trăm trượng, tỉ mỉ dò thám, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, trong lòng tràn đầy nghi hoặc,
Sơn động sâu thẳm hắc ám, giống như thuỷ triều cuộn trào về phía xa.
Hắc ám giống như cự thú hoang dã, giương cái miệng lớn, muốn thôn phệ sạch sẽ những gì đi vào trong miệng nó, làm cho người cảm giác kinh hãi.
- Ngao ô!
Trong khe hở không gian thổi qua gió lạnh, tựa như quỷ khóc sói tru.
- Bên kia có tiếng người!
Khứu giác của Linh Thiên Tuyết cực kỳ bén nhạy nói.
Tô Dật và Dương Minh lập tức thu liễm khí tức, phát hiện đúng là tiếng người, tựa hồ là thanh âm cãi vả.
Vì vậy lập tức vận chuyển nguyên khí, hóa thành quang toa, nhanh chóng đi tới.
Không biết đi bao lâu, Tô Dật cảm giác mình chạy tới cuối cùng của hắc ám.
Phía trước có một vách ngăn, làm hắn không cách nào đi về phía trước một bước.
- Ầm!
Tô Dật nhíu mày, hai tay vung lên, từng đợt khí tức nóng bỏng, giống như sóng lửa đập tới bình chướng.
- Cạch!
Bích chướng không gian giống như tường đồng vách sắt, bị chưởng ấn của Tô Dật chấn vỡ tạo thành gợn sóng, kình phong nổi lên làm cát bay đá chạy.
- Thật mạnh! Chẳng lẽ cái này cũng là kết giới?
Tô Dật và Dương Minh thầm nghĩ.
Công kích không có kết quả, hai người dồn dập buông tha ý nghĩ đánh vỡ, mà đi dọc theo vách ngăn, xem có đường ra khác không.
Nhưng đi một lúc lâu, phía trước vẫn là vách ngăn, giống như không có cuối cùng.
Tô Dật quýnh lên, vận chuyển nguyên khí nói.
- Ta không tin còn không phá nổi một vách ngăn!
- Ầm!
Chượng lực mạnh mẽ đánh vào vách ngăn, liền bị một cổ lực lượng phản chấn lại, trùng kích ở trên người Tô Dật, làm thân thể hắn như đạn pháo rơi đập xuống đất, nhìn cực kỳ chật vật.
Lực lượng mạnh mẽ để Tô Dật ý thức được, vách ngăn nơi đây lợi hại hơn mình tưởng tượng rất nhiều.
- Không được! Quá cứng rắn, cường độ vách ngăn vượt xa cường độ nguyên khí của ta!
Tô Dật chậm rãi đứng dậy, khẽ lắc đầu, ổn định nguyên khí trong cơ thể.
Tô Dật âm thầm suy nghĩ, vừa rồi rõ ràng nghe được tiếng người, quanh đi quẩn lại lâu như vậy, vì sao tìm không thấy bất luận tung tích gì.
Không biết Huyền Sương và Đường Vọng trưởng lão ở đâu?
Tiến vào nơi đây đều là cường giả Nguyên Tông cảnh, đường ống vừa rồi cũng không thấy vết tích có người phá hư.
- Chẳng lẽ nơi đây chỉ có Nguyên Tông cảnh mới có thể phá giải?
Tô Dật nghĩ như vậy.
Linh Thiên Tuyết yếu ớt nói cho Tô Dật vài sự tình, trong thanh âm mang theo chút u sầu, phảng phất như hồi ức lại lời mà trưởng bối từng dặn dò nàng.
- Thiên Tuyết, con phải nhớ kỹ, cường giả Nguyên Tông cảnh trong nhân loại giống như Yêu Tông cảnh, đều bắt đầu dòm ngó thiên đạo, đối với quy tắc không gian có lý giải khá sâu, nói cách khác bọn họ đều là sủng nhi của thế gian này, ở trong mắt bọn họ, chim hót hoa nở đều bất đồng, Nguyên Tông cảnh đối với nguyên tố, vật chất sẽ có nhận thức hoàn toàn mới.
Nguyên Tông cảnh, đối với Tô Dật còn chưa đột phá Nguyên Hoàng cảnh mà nói, là một cái gì đó rất xa vời.
Võ đạo chi lộ, gánh nặng đường xa, đột phá Nguyên Hoàng đối với Tô Dật mà nói là hết sức dễ dàng.
Thế nhưng Tô Dật lại không thể kham phá ra Hỗn Nguyên Yêu Thể lục trọng, vì vậy hắn thầm quyết định, ở thời điểm căn cơ chưa kiên cố, sẽ không dễ dàng đột phá Nguyên Hoàng cảnh.
- Bốn phía không hề có tung tích, sợ rằng thanh âm của Đường Vọng và Huyền Sương trưởng lão nghe như ở trước mắt, kỳ thực xa cuối chân trời!
- Vậy làm sao bây giờ!
Nghĩ tới bí mật gần ngay trước mắt, lại có khả năng bị cường giả lấy đi, Tô Dật như kiến bò trên chảo nóng.
Nhìn trước mắt, hắc ám mênh mông vô ngần, giống như một khu vực hoàn toàn cách ly, xung quanh dập dờn khí tức cổ xưa, phảng phất như xuyên qua thái cổ tràn tới.
Quy tắc không gian như vậy, cộng thêm nguyên khí phân bố, Linh Thiên Tuyết giống như đã từng quen biết.
Trong sát na, linh quang lóe lên, phát hiện cực kỳ giống Không Gian Huyền Mị Trận của Cửu Linh Thiên Miêu nhất tộc.
- Cái không gian này, ta nghĩ mình có thể phá giải!
Linh Thiên Tuyết suy tư, trong lòng cảm giác quen thuộc càng ngày càng sâu.
- Ồ?
Hai mắt Tô Dật tỏa sáng, sau đó đại hỉ, vội vàng hỏi phương pháp phá giải.
Linh Thiên Tuyết cũng không dám xác định suy đoán như vậy có thể thành công.
Nhưng nếu thành công, như vậy ý nghĩa không gian trước mắt đồng xuất nhất mạch với Huyền Mị Trận của mình.
Nói cách khác, người thi triển không gian này, có quan hệ cực kỳ mật thiết với Cửu Mệnh Miêu Yêu Tộc, gián tiếp chứng minh cảm giác ngay từ đầu của mình là đúng.
Vì vậy Linh Thiên Tuyết chậm rãi mở miệng, thử dò xét nói:
- Có lẽ ta có biện pháp! Ngươi nghe ta thử một lần xem!