← Quay lại trang sách

Chương 1601

Hàn Vũ Nhu nhất thời hưng phấn, Tô Dật chú ý tới Hàn Vũ Nhu lấy huy hiệu Thiên phẩm lấy ra lắc lắc, khác với nửa bước Thiên phẩm của Tô Dật ở chỗ cường độ của bảy tia sáng, toàn thân phát sáng rất uy phong.

- Ngươi làm sao có thể có huy hiệu Thiên phẩm, Ngự Thiên cung Trung Châu cũng chỉ có huy hiệu nửa bước Thiên phẩm!

Tô Dật nghi ngờ hỏi.

Hàn Vũ Nhu lại không cho là đúng, bĩu môi, suy nghĩ tới huy hiệu trong tay nói:

- Khi ta còn bé, phụ thân ta dẫn ta tới kiểm tra, lúc đó đã cho ta!

Tô Dật khẽ gật đầu, xem ra tranh thủ thời gian còn phải kiểm tra phẩm chất linh hồn, lúc này vào Thiên Đan các là quan trọng nhất.

- Cốc cốc!

Tô Dật gõ cửa phòng nhưng mãi không ai đáp lại, Hàn Vũ Nhu khoanh hai tay, đôi mắt đẹp đông lạnh, nghi ngờ nói:

- Cuộc thi đấu của Ngự Thiên Hồn đã lập tức diễn ra, không thể hủy bỏ à?

Hắn khẽ lắc đầu, không có khả năng, càng là thời điểm quan trọng càng chắc hẳn phải mở ra mới phải, Tô Dật lại gõ cửa nói:

- Ngự Hồn Sư Thiên phẩm tới Thiên Đan các hỏi ý, xin mở cửa!

Hắn vừa nói thế, rất nhiều người đứng ngoài xem rất ăn ý không nói lời nào nhìn Tô Dật gõ cửa phòng, không ai nói, còn có một vài người đang cố gắng nhịn cười.

- Cười cái gì mà cười! Lão nương rút hết lưỡi của các ngươi ra!

Trong lòng Hàn Vũ Nhu phiền muộn, tàn bạo nhìn chằm chằm vào người đứng ngoài xem không có ý tốt.

Nhìn thấy tình cảnh như thế, trong lòng Tô Dật đại khái cũng hiểu được tình hình, nhất thời vẻ mặt trầm xuống và nhíu mày.

Hắn lạnh lùng nhìn về phía đám người, sát ý vô biên và khí tức hung hãn lập tức phát ra, mọi người không nhịn được đổ mồ hôi lạnh.

- Hừ, một đám vô dụng, dám làm không dám chịu sao?

Hàn Vũ Nhu khẽ gắt nói, sắc mặt tái xanh.

Tô Dật lại không vội không buồn, ung dung đi tới trước cửa một căn nhà cổ xưa, phía trên viết "Thiên Khí các", ở đây bày các loại binh khí đạo khí của Ngự Thiên các, bình thường đệ tử của Ngự Thiên cung đều có thể tùy ý ra vào, mượn về nghiên cứu, cho dù là Linh Hồn sư Thiên phẩm cũng không bị ngăn cản.

Ngày hôm nay:

- Thiên Khí các" cũng giống như "Thiên Đan các", cửa lớn đều đóng kín, không có bất kỳ dấu hiệu nào mở ra.

- Đáng giận, cẩu vật Ngự Thiên cung này tự nhiên gây khó dễ cho chúng ta như vậy!

Hàn Vũ Nhu tức giận đến mức nghiến răng, lông mày nhíu chặt.

- Phụt phụt!

Phía sau lại phát ra vài tiếng cười, đám người vây xem càng lúc cũng nhiều, chỉ trỏ bàn tán về Tô Dật và Hàn Vũ Nhu.

- Không phải cũng là Linh Hồn Sư Thiên phẩm sao, đệ tử thân truyền trong Ngự Thiên cung có người nào không phải là Linh Hồn Sư Thiên phẩm, thật sự tưởng mình là nhân vật lớn à!

- Đúng vậy, còn giở uy phong ra nữa. Ngự Thiên cung không phải là nơi ai cũng có thể tới được!

- Thực lực như thế nào tạm không nói đến, vẫn là đại sư huynh của chúng ta lợi hại, oai hùng đẹp trai, thực lực lại cao, Tô Dật gì đó căn bản không thể sánh được!

- Đúng rồi, Quân Hạo Thiên sư huynh, lập tức có thể nhìn thấy Quân Hạo Thiên sư huynh rồi!

Trên mặt mấy nữ đệ tử ửng đỏ, bình thường thanh tâm quả dục, tập trung luyện đan, làm gì có thời gian để ý tới tình ái, lúc này chính là thời điểm thể hiện ra.

Nghe đến đó, Hàn Vũ Nhu tỏa ra hơi lạnh, toàn thân nhất thời ngưng tụ nguyên khí thuộc tính thủy, ánh mắt lạnh lẽo.

Bóng dáng vừa bước ra, cũng cảm giác được áo bào của Tô Dật bên cạnh chợt tung bay, giống như một tia lửa cực nhanh, tay giơ ra, trực tiếp chộp lấy mấy nam tử trong đám đông.

- Tốc độ thật nhanh!

Ánh mắt Hàn Vũ Nhu kinh ngạc.

Tô Dật có tốc độ rất khủng khiếp, bàn tay vừa giơ lên, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công với lực lượng không gì sánh được dường như làm cho không gian trước người nứt ra vậy, không gian xuất hiện từng dao động, một trảo ấn lập tức phá vỡ gợn sóng, trong chớp mắt tiếp theo, mấy đệ tử Ngự Thiên cung hoảng hốt lo sợ nằm ở trên mặt đất.

- Là các ngươi làm à?

Tô Dật quay người trở lại trước cửa Thiên Khí các, cảm giác lạnh lẽo đông đứng, nhìn mấy đệ tử Ngự Thiên cung.

- Tăng!

Đám người vây xem lập tức trở nên yên tĩnh, lực đạo và tốc độ của Tô Dật vượt xa suy nghĩ của mọi người, mỗi người nhìn Tô Dật với vẻ mặt đông cứng lại, không dám thở mạnh.

Mắt Tô Dật ngước lên đầy lẫm liệt, trong lòng thoáng trầm xuống, nói:

- Không muốn chết thì cút hết cho ta!

- Ầm!

Mấy kẻ nhát gan cân nhắc một lát, sau đó đều rời đi nơi khác, không xen vào chuyện bên này nữa!

- Tô Dật, ngươi làm gì vậy? Cái gì là chúng ta làm chứ?

Quần áo của mấy đệ tử Ngự Thiên cung bị bắt đều rách, trên cánh tay vừa rồi còn muốn chống đỡ nổi gân xanh, máu chảy ra, khí tức quanh người bị năng lượng cường đại của Tô Dật phong tỏa, cả người giống như đông cứng lại.

- Còn hỏi ta à? Ngày hôm nay không đi ra nhận tội thì ai cũng đừng mong rời đi!

Vẻ mặt Tô Dật trầm xuống, ánh mắt tức giận giống như núi lửa bạo phát, ngày hôm nay không thấy chút máu, sợ rằng sẽ bị người coi thường.

- Ngươi chẳng qua chỉ Linh Hồn Sư Thiên phẩm, ngươi còn muốn giết đệ tử Ngự Thiên cung sao?

Gương mặt nam tử bị bắt nhăn nhớ, nhìn Tô Dật đang nổi giận mà cười một cách khô khốc.

- Hừ!

Tô Dật cười lạnh một tiếng, trên bàn chân có ánh sáng bạc chớp hiện, thân hình lập tức rung lên, vòng xoáy năng lượng cực lớn nhất thời được hình thành, gợn sóng không gian trực tiếp mở ra. Giữa không trung, Tô Dật hung hăng giẫm chân xuống!

- Đừng!

Lúc này nam tử kia mới ý thức được mình đã phạm phải một sai lầm ngu ngốc tới mức nào!

- Ầm!

Nhất thời, mặt đất phía trước Thiên Khí các xuất hiện từng vết nứt giống như mạng nhện, lan tràn ra tới mười mấy trượng.

Khắp nơi đều có cát đá vụn bay lên, áo bào của Tô Dật bay phần phật, giống như Sát Thần nhìn đệ tử Ngự Thiên cung đã bị đánh nát hai chân, khí tức bá đạo ngang ngược cùng hủy diệt phát ra, kiêu ngạo nhìn trời cao.

Lúc này rất nhiều người vây xem mhìn thấy uy lực của một chiêu này đều hít sâu một hơi, bọn họ không ngờ được Tô Dật tự nhiên công khai dùng thủ đoạn hung bạo, với sát khí nồng đậm ngay trên đất của Ngự Thiên cung!

Sát thần như vậy, năm mươi năm qua trong Ngự Thiên cung cũng khó gặp được một lần! Trong quần chúng lập tức có một vài đệ tử nhanh chóng rời đi không dám nhìn nữa!

Tô Dật lại nhìn lướt qua quần chúng vây xem, ánh mắt sắc bén đảo qua hư không, hình như phát hiện ra điều gì, ánh mắt chợt trở nên lẫm liệt:

- Nếu không ra, bước tiếp theo, người này sẽ không có hai tay!

Nhất thời, trong đám người vây xem vọng lên những tiếng chửi rủa Tô Dật:

- Tô Dật! Ngươi nghĩ rằng ngươi là ai hả! Dám dương oai ở trong Ngự Thiên cung!

Tô Dật vừa dứt lời liền đổi chưởng thành đao và giơ tay chém xuống, hung hăng chém xuống hai tay của đệ tử Ngự Thiên cung. "Muốn chết, ta không ngăn cản!

Đao quang hóa thành một tia sấm sét màu đỏ lướt qua không gian, bỗng nhiên, một phong nhận nhanh chóng hiện ra, ngăn cản linh đao.

- Ầm ầm!

Hai bên va chạm vào nhau phát sinh ra tiếng nổ rất lớn, không khỏi làm tất cả mọi người bịt chặt tai, mỗi người nhanh cóng lùi về phía sau, tránh cho năng lượng tập kích.

Trong chớp mắt tiếp theo, lực lượng dồi dào, rất khủng khiếp đã phát sinh một vòng tròn kình phong đáng sợ ở giữa không trung, lấy hai người làm tâm điểm, giống như một cơn lốc ào ào cuốn ra ngoài, tất cả không gian nhất thời run rẩy.