Chương 1602
Tô Dật toàn lực đánh ra một chiêu này, kình đạo mạnh mẽ được Tô Dật lấy cơ thể ngăn cản, nhưng phần đuôi đao quang không gì sánh được vẫn quét trúng cánh tay của đệ tử Ngự Thiên cung.
- Răng rắc!
Một tiếng xương nứt vang lên rõ ràng bên ngoài Thiên Khí các yên tĩnh, đệ tử Ngự Thiên cung đã không còn cảm giác đau, chỉ còn tiếng rên rỉ.
- Thiên Vân sư huynh, cứu ta, cứu ta!
Hai tay, hai chân của đệ tử Ngự Thiên cung đều đã bị phế bỏ, lúc này giống như một bãi bùn nằm trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào một bóng người trong quần chúng vây xem.
- Tô Dật! Ngươi thật là to gan lớn mật!
Âm thanh và phong nhận vừa rồi đều người này phát ra, quần đông lập tức rách ra. Trước Thiên Khí các chỉ còn lại hai người đứng đối diện!
Người trong mắt đầy sát ý, trừng mắt tức giận đứng đó chính là nhị đệ tử của Ngự Thiên cung, Cận Thiên Vân, hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mọi người vừa nhìn thấy Cận Thiên Vân và Tô Dật đối mặt, trong ánh mắt không khỏi dâng lên hy vọng.
- Tô Dật, ngươi lại dám tổn thương đệ tử Ngự Thiên cung ta! Đừng tưởng rằng có Cổ Nhạc trưởng lão bảo vệ ngươi, ngươi có thể ở đây tùy ý giết chóc!
Tu vi Ngự Hồn Sư tứ phẩm sơ giai của Cận Thiên Vân ầm ầm phát ra, uy áp cực lớn lập tức bao phủ trên không trung.
- Ta biết người này, hắn là nhị đệ tử của Ngự Thiên cung, Cận Thiên Vân, còn khó đối phó hơn cả Cơ Phi Báo! Còn có một Quân Hạo Thiên rất nổi tiếng trong các đệ tử, chắc hẳn có liên quan đến hắn!
Hàn Vũ Nhu đứng sau lưng Tô Dật, mắt nheo lại.
Tô Dật nhìn Cận Thiên Vân, Cận Thiên Vân mặc một bộ trường sam, ở trong kình khí trùng thiên, tự nhiên không có nửa phần thổi phồng, trong vô hình, một khí tức cường đại khiến người ta chú ý, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên còn mạnh hơn so với Cơ Phi Báo rất nhiều. Phần năng lực linh hồn này cũng đủ đánh một trận.
Bất chợt, Tô Dật đồng thời vận chuyển Ngự Thiên Quyết và Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, sau khi bỏ xuống áp lực của Cận Thiên Vân, toàn thân lại tuôn trào ra áp lực linh hồn giống như sóng triều, trong mắt có một tia sáng lập tức lướt nhanh ra.
- Ầm!
Cận Thiên Vân có cảm nhận lợi hại, chỉ trong nháy mắt đã kịp phản ứng, đối mặt với khí tức mạnh mẽ của Tô Dật, Cận Thiên Vân hóa thành một cái bóng mơ hồ rút về phía sau, đồng thời kết ra thủ ấn, liều chết chống lại.
- Ta biết ngươi sao? Từ đâu chạy tới đây?
Tô Dật lại như gió êm sóng lặng, hờ hững nói.
Tiếng nói thản nhiên vang lên trong lúc chiến đấu làm cho Cận Thiên Vân thầm run sợ, lúc này bị Tô Dật hoàn toàn bỏ qua, trên mặt lập tức nóng bừng, phẫn nộ hét lên một tiếng:
- Tiểu tặc cuồng vọng! Ta thật ra có biết ngươi! Ngươi tổn thương đệ tử canh núi của ta, các trưởng lão có thể tha cho ngươi, nhưng ngươi muốn đi vào Thiên Đan các, Thiên Khí các này phải được đệ tử chúng ta đồng ý!
- Đúng! Bản thân chúng ta mượn đọc còn không đủ, làm gì có chỗ chứa chấp người ngoài!
- Cận sư huynh nói rất hay, Điển tàng của Ngự Thiên cung không phải dành cho người ngoài!
Trong lòng Tô Dật thầm cười lạnh. Đệ tử của Ngự Thiên cung chính là có tố chết như vậy đấy, bảo sao hay vậy, chẳng qua cũng chỉ có vậy, hắn lập tức hừ lạnh nói:
- Là Quân Hạo Thiên bảo ngươi làm như thế sao?
Cận Thiên Vân nhất thời biến sắc, năng lượng linh hồn lại tuôn ra, ép xuốnglửa giận trong lòng và hừ lạnh một tiếng nói:
- Chỉ dựa vào ngươi cũng đáng để Quân sư huynh ra tay à? Đừng tự dát vàng cho mình!
Tô Dật nghe vậy lại không vội cũng không giận, lạnh lùng nhìn Cận Thiên Vân nói:
- Nếu đã vậy, đó chính là chuyện của hai chúng ta, nếu ta đánh thắng ngươi, đừng vội ngăn cản ta tiến vào các!
Vừa rồi đánh một lúc, Cận Thiên Vân đã biết thực lực của Tô Dật, ngoài ra đại danh của Tô Dật như sấm bên tai, nhị đệ tử Ngự Thiên cung ở Vân Châu có thể nào không biết, hắn vốn định làm Tô Dật mất mặt một chút, bây giờ lại đâm lao phải theo lao.
- Cận sư huynh, đấu với hắn đi! Đệ tử của Ngự Thiên cung ai cũng không sợ!
- Đúng vậy, Cận sư huynh, hai ngày nữa chính là cuộc thi đấu Ngự Thiên Hồn, đánh cho hắn không thể ra thi đấu được là tốt nhất! Cho hắn hoàn toàn cút ra khỏi Ngự Thiên cung đi!
Phía sau cũng có vài đệ tử xem náo nhiệt không chê chuyện lớn không ngừng thét lên. Cận Thiên Vân càng âm thầm kêu khổ. Thắng dĩ nhiên là tốt, thua không chỉ mất mặt, có khả năng tu vi cũng bị phế, đệ tử Ngự Thiên cung vừa rồi chính là chứng cứ rõ ràng.
Qua một lát, trên mặt Hàn Vũ Nhu hiện ra vẻ mỉa mai, xem thường nói:
- Nhị sư huynh của Ngự Thiên cung lại chỉ có chút năng lực như vậy thôi sao? Đồ vô dụng chỉ biết dùng ám chiêu!
- Làm càn!
Bị Tô Dật giễu cợt vậy thì thôi, lời Hàn Vũ Nhu nói đã hoàn toàn chọc giận Cận Thiên Vân. Lửa giận trong lòng giống như núi lửa bộc phát, hắn quát lớn:
- Tô Dật, chuyện ngươi tổn thương đệ tử Ngự Thiên cung ta, ta sẽ thành thật bẩm báo lên trên, ngươi muốn đấu với ta cũng được, Ngự Thiên cung tất có thủ đoạn của Ngự Thiên cung, dùng thủ đoạn Ngự Hồn so đấu, sống chết không oán!
Mình có thực lực tứ phẩm sơ giai, còn mạnh hơn Cơ Phi Báo, chỉ riêng đấu về thực lực linh hồn, dù thế nào cũng hơn Tô Dật tam phẩm sơ giai này!
- Được!
Tô Dật mỉm cười, sắc mặt trầm xuống. Trong lúc đó, Ngự Thiên Quyết hồn nhiên dâng trào, năng lượng linh hồn che trời lấp đất tràn ra.
- Áp lực linh hồn thật mạnh! Quả nhiên là Ngự Thiên Quyết! Còn nói không phải học trộm!
Trong tay Cận Thiên Vân lập tức đánh ra chưởng ấn, từ bàn chân sinh ra ánh lửa chợt hiện, bóng người bay lên trời, kình lực mạnh mẽ tạo thành một vòng sáng hình vòng cung, lập tức có tiếng xé gió vang vọng trời đất.
Bản thân đứng trước vòng xoáy, Cận Thiên Vân câu hồn ra một cường giả thuộc tính hỏa, trong tay cầm trường đao Kình Thiên, uy phong lẫm liệt, toàn thân có ngọn lửa bao phủ khiến không gian xung quanh run rẩy, tu vi đạt tới Nguyên Hoàng cảnh bát trọng!
Câu động tàn hồn vừa có thể câu ra yêu thú, cũng có thể câu ra cường giả hình người, có vài người còn có thể câu ra tàn hồn viễn cổ.
- Làm tốt lắm, Cận sư huynh, tự nhiên triệu hoán ra cường giả Nguyên Hoàng bát trọng hệ hỏa!
Quần chúng vây xem không khỏi vỗ tay khen hay, tứ phẩm sơ giai đỉnh phong chẳng khác nào tu vi Nguyên Hoàng tứ trọng, lúc này triệu hoán ra chênh lệch bốn cấp, có thể thấy được phẩm chất linh hồn và thực lực linh hồn rất mạnh mẽ!
Trong chớp mắt này, vẻ mặt Hàn Vũ Nhu đại biến, vẻ mặt Tô Dật cũng chợt lạnh, đổi thành tấn công nguyên khí. Chỉ dựa vào lực lượng tu vi để chống lại tu vi Nguyên Hoàng bát trọng cũng muốn tốn chút công sức. Hắn lập tức vận chuyển Ngự Thiên Quyết.
Từ trên bàn chân dâng lên từng vòng xoáy nguyên khí thủy, băng tuyết ngưng tụ trên toàn thân, băng với ánh sáng màu xanh nhạt cuồn cuộn cả bầu trời, kình khí tán loạn, trên cơ thể Tô Dật lập tức truyền ra một tiếng động nặng nề, chói mắt, Tô Dật liền biến mất ở trong không gian.
- Thân pháp thật nhanh!
Hàn Vũ Nhu và Cận Thiên Vân đồng thời hoảng sợ, Tô Dật có thân pháp nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, dựa vào nhận biết linh thức và khí tức căn bản khó có thể nắm lấy được.
Trong lúc Tô Dật đang nhanh chóng di chuyển, hắn cũng nín thở tập trung tinh thần, sáng tạo ra một môi trường kết giới thuộc tính thủy tạo cơ hội cho mình, toàn thân không ngừng vang lên tiếng băng tuyết vỡ vụn.
Không gian bị quấy động, nhiệt độ không khí không ngừng tăng lên, mọi người dần dần đổ mồ hôi.
- Người đâu?
Cận Thiên Vân nhíu mày, cường giả thuộc tính hỏa trước mặt không ngừng vung vẩy cự nhận trong tay, truy đuổi bóng dáng Tô Dật lúc ẩn lúc hiện, từng ngọn lửa lôi đình màu đỏ xé rách không gian, kình phong đè ép làm cho không gian có một chút vặn vẹo dao động.