Chương 1611
Giọng nói ngoài rừng thình lình vang lên làm cho nữ tử thần bí có chút thất thần, trên gương mặt vẫn còn đỏ bừng, nàng tùy tiện chỉnh lại quần áo của mình, vẻ mặt trở nên nghiêm túc lạnh lùng, lạnh lùng nói với phía sau.
- Chuyện gì?
Sắc mặt nàng lạnh lùng lại thâm thúy.
Ngoài rừng đột nhiên yên tĩnh, sau đó giọng nói của Cổ Nhạc lại truyền đến, trong âm thanh rõ ràng có chút xấu hổ.
- Chuyện này đặc biệt quan trọng, Cổ Nhạc vẫn muốn gặp mặt cung chủ nói chuyện thì tương đối thỏa đáng hơn!
Hóa ra nữ tử thần bí này là chính là cung chủ Ngự Thiên cung, Đoan Mộc Tiêu Mạn, trong lúc lơ đãng Tô Dật mạo phạm cung chủ, nếu như Cổ Nhạc biết, chắc hẳn sẽ bị dọa cho vỡ mật.
Đoan Mộc Tiêu Mạn nhếch môi, trong mắt càng hiện rõ sát ý, trong lời nói đầy giận dữ:
- Nếu là vì Tô Dật thì hoàn toàn không nhất thiết phải! Hắn là người dáng chết!
Cổ Nhạc ở ngoài rừng nhất thời khẩn trương, lời lẽ gấp gáp.
- Vì sao? Cung chủ, đã xảy ra chuyện gì?
Thấy Đoan Mộc Tiêu Mạn chưa trả lời mình, lão già Cổ Nhạc phóng người, giống như con chim lớn rơi xuống giữa núi rừng, từ phía xa nhìn về nơi ánh sáng nguyên khí chói mắt do lòng bàn tay của Đoan Mộc Tiêu Mạn phóng ra, lập tức hét lớn một tiếng.
- Cung chủ, không thể! Xin hãy nương tay!
Trong lúc tình thế cấp bách, trong mắt Cổ Nhạc phát ra ánh sáng màu đỏ giống như lửa khói, từ lòng bàn tay tràn ngập ra một dao động nóng bỏng, cách không lao về phía dải nguyên khí trong tay Đoan Mộc Tiêu Mạn.
- Ầm!
Đoan Mộc Tiêu Mạn đổi tay lại phun ra một dải nguyên khí, gương mặt biến đổi đột ngột, chỉ một thoáng nguyên khí cuốn ra trong rừng và phát ra ánh sáng ngập trời, cả hư không đều bị nhuộm màu.
Tiếng nổ mạnh rung chuyển trời đất vang lên, sóng lực vô cùng vô tận thổi bay mấy cái cây trong rừng, cây cỏ, đất đá bay loạn với khí thế ngập trời, làm cho người ta phải khiếp sợ.
Ở trong lá cây bay loạn, một bóng người bị nện mạnh vào thân một cây đại thụ, hơn mười tán cây lớn phía dưới tách ra, nhất thời vang lên tiếng nổ kinh người.
Đó chính là Cổ Nhạc trưởng lão nằm trên mặt đất, máu tươi không ngừng tràn ra bên miệng, hơi thất thần nhìn Đoan Mộc Tiêu Mạn.
- Chúc mừng cung chủ đã bước gần hơn tới Thiên Nhân cảnh trong truyền thuyết!
- Phụt a!
Cổ Nhạc vừa dứt lời liền cảm giác được lực lượng không gì sánh được bắt đầu cuồn cuộn trong cơ thể, kinh mạch nội tạng giống như bị ép lại trong ngực, máu phun ra.
Đoan Mộc Tiêu Mạn quay lưng về phía Cổ Nhạc, xung quanh rất yên tĩnh nhưng rõ ràng khí tức cực hạn vẫn tràn ngập trời đất, sát ý cuồn cuộn dâng lên cao.
- Cổ Nhạc, ngươi không tuân theo quy củ như vậy từ lúc nào thế!
Qua một lát, Đoan Mộc Tiêu Mạn lạnh lùng nói.
- Lão hủ không muốn một thiên tài tuyệt thế mất mạng trong tay cung chủ!
Cổ Nhạc nhịn đau đớn dữ dội trong ngực nói.
- Thiên tài! Thiên tài ở trong mắt ta không phải là gì cả!
Đoan Mộc Tiêu Mạn tức giận nói.
- Cung chủ, nếu ngươi dẫn hắn tới Huyền Âm Ngũ Hành Trì, lão hủ biết Đạo Cung chủ sẽ không định giết hắn, nếu tiểu tử này làm gì, lão phu bằng lòng chuộc tội thay hắn! Lấy mạng đền mạng!
Đoan Mộc Tiêu Mạn xoay người lại, trong ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng, tức giận nói:
- Ngươi đang uy hiếp ta à? Cổ Nhạc, ngươi đừng cho rằng bản cung không dám giết ngươi!
Cổ Nhạc nhếch miệng, thản nhiên cười nói:
- Sinh ra là người của Ngự Thiên cung, chết là quỷ của Ngự Thiên cung, nếu có thể vì Ngự Thiên cung lưu lại một người có thể xoay chuyển tình thế, chết ở trong tay cung chủ cũng được!
Cổ Nhạc nói xong, lảo đảo, hai tay không ngừng run rẩy, phun ra búng máu.
- Có thể xoay tình hình hay không, không phải chỉ một hắn là đủ!
Đoan Mộc Tiêu Mạn nhìn Cổ Nhạc, trong mắt đầy vẻ tức giận.
- Cung chủ, cho lão hủ một cơ hội, lão hủ có thể chứng minh tiểu tử này không tầm thường!
Cổ Nhạc lại một lần nữa cầu xin cho Tô Dật.
Đoan Mộc Tiêu Mạn suy nghĩ một hồi, lông mày hơi nhăn lại, lạnh giọng nói:
- Ngươi về Linh Nhạc Phong trước, cuộc thi đấu Ngự Thiên Hồn ngày mai, Tô Dật tỉnh qua ta sẽ để cho hắn qua tham gia, nếu hắn kém hơn Kình Thiên dù chỉ một chút thôi, vậy tất cả những gì liên quan tới Tô Dật tất cả đều sẽ tồn tại! Hắn không tỉnh lại, lại để hắn cho những yêu thú khắp trời này!
Cổ Nhạc liên tục gật đầu, cúi người cung kính thi lễ, hắn nhìn Tô Dật nằm trên mặt đất với ý vị thâm trường, trong lòng thầm nghĩ:
- Tiểu tử, ta đã cố hết khả năng rồi, ngươi tự cầu nhiều phúc đi!
- Gào gào!
Giữa núi rừng phía xa, Man Yêu thú rít gào không ngừng, yêu khí trùng thiên, cả núi rừng đều bị chấn động.
- Vèo!
Cổ Nhạc thở dài, xoay người hóa thành một đường sáng lao về phía Linh Nhạc Phong.
Sâu trong rừng âm u tĩnh mịch, Đoan Mộc Tiêu Mạn liếc nhìn Tô Dật, ánh mắt vẫn lạnh lùng, năm ngón tay nắm chặt.
Ngay sau đó, trên người nàng chợt xuất hiện một dải lụa lớn và hóa thành hai đường ánh sáng, một đường quấn chặt lấy Tô Dật và thả vào trong Huyền Âm Ngũ Hành Trì, một đường khác dẫn theo khí thế mạnh mẽ trực tiếp rót vào trong mi tâm Tô Dật.
Sau đó, Đoan Mộc Tiêu Mạn phẩy nhẹ ống tay áo, nói với Tô Dật:
- Sống được, sẽ tính sổ với ngươi!
- Ầm!
Từ trong cơ thể Đoan Mộc Tiêu Mạn có khí thế che trời lấp đất cuồn cuộn trào ra, lòng bàn tay có rất nhiều thủ ấn khuếch tán, từ dưới bàn chân có một vòng xoáy nguyên khí không ngừng bay lên rồi lập tức biến mất.
Từ sau khi Đoan Mộc Tiêu Mạn đi rồi, Tô Dật lại ngâm cả người trong Huyền Âm Ngũ Hành Trì, năng lượng bất chợt bạo phát ra, từng cơn bão năng lượng rất khủng khiếp lập tức cuốn ra ngoài, cả Huyền Âm Ngũ Hành Trì sáng ngời, bao phủ lấy Tô Dật.
Gió đêm từng trận thổi tới.
Cổ Nhạc đã trở lại trong phòng, vẻ mặt Lý Thi Nhiên và A Sơ khẩn trương, lo lắng không thôi.
- Sư phụ, ngươi có khỏe không? Có nhìn thấy Tô đại ca không?
Cổ Nhạc khẽ lắc đầu, ho khan vài tiếng nói:
- Sư phụ vẫn ổn. Ta đã gặp được Tô Dật, ngày mai hắn có thể tham gia cuộc thi đấu Ngự Thiên Hồn, các ngươi không cần lo lắng, tạm thời trở về chuẩn bị cho tốt đi!
- Thật vậy sao?
Hai tỷ đệ vô cùng vui vẻ, Lời của Cổ Nhạc chính là lời hứa lớn nhất đối với bọn họ, nhất thời hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt Lý Thi Nhiên lập tức thư giãn, không còn lo lắng nữa, khẽ khom người nói:
- Sư phụ, vậy ta và A Sơ đi về trước, ngài nghỉ ngơi cho khỏe đi!
Thiên Trường vẫn đứng ở một bên lại vẫn nhíu mày, dưới ánh đèn lờ mờ, trong ánh mắt đầy vẻ nghiêm trọng.
- Sư phụ có thật sự khỏe không?
Hơi thở của Cổ Nhạc lập tức trở nên gấp gáp, không ngừng kết thủ ấn, nguyên khí trên toàn thân nhanh chóng di chuyển để phục hồi vết thương:
- Tình hình có được hay không thì phải xem ngày mai! Cũng không biết Tô Dật làm gì đã chọc cho Đoan Mộc cung chủ giận tím mặt!
- Có thể bởi vì hắn tự tiện xông vào Hậu Phong khác?
Cổ Nhạc khoát tay áo nói:
- Sẽ không đâu! Cấm chế của cung chủ là dành cho đám người Tả Khâu Phong! Tất nhiên là vấn đề của Tô Dật!
- Đúng rồi, chuẩn bị xong chưa?
Cổ Nhạc yếu ớt nói, miệng vết thương vẫn đang chảy máu, tinh thần thật sự không tốt, xem ra cung chủ xuống tay không nhẹ với Cổ Nhạc.