← Quay lại trang sách

Chương 1610

Lại trải qua một lúc lâu, bên trong thất khiếu của Tô Dật bắt đầu xuất hiện trọc khí, sau đó tuần hoàn bù đáp, nguyên khí thuộc tính phong màu trắng và nguyên khí băng lam ngưng tụ chống lại nhau.

- Không ngờ người này có bốn loại thuộc tính nguyên khí! Nguyên khí thuộc tính thủy nghiêm trọng như vậy, trời sinh phù hợp với Huyền Âm Ngũ Hành Hồ!

Trong ánh mắt nữ tử thần bí hiện lên vẻ kinh ngạc, không ngờ được, thuộc tính nguyên khí hỗn tạp như vậy, đổi lại là người thường thì nhất định sẽ bình thường đến cực điểm, Tô Dật lại có thể có thành tựu này, đúng là thần kỳ. Nàng phất ống tay áo, bóng dáng biến mất!

- Nếu chống đỡ được Huyền Âm Ngũ Hành Hồ này xuống, ta lại xem khả năng của ngươi thế nào!

Giọng nói dịu dàng uyển chuyển của nữ tử thần bí lập tức tiêu tan.

Mấy ngày tiếp theo, sau khi Cổ Nhạc lão nhân từ Trung Châu và đại lục phần cung khác trở về, giận tím mặt, đến Trung Chấn Tiền Phong, chỗ của Tả Khâu Phong và Thống trưởng lão đại náo một trận.

Hai ngày ngắn ngủi, đại danh của Tô Dật vang dội khắp cả Ngự Thiên cung, lúc mới đầu tức giận xông vào Ngự Thiên Xuyên, sau phát động đại trận canh núi, lại đến đại chiến Thống trưởng lão, mất mạng ở Trung Chấn Hậu Phong.

Sự kiện liên tiếp diễn ra, Tô Dật có chút Thần Ma hóa, mỗi người đều truyền nhau về Tô Dật, trong lúc đó mơ hồ đem chuyện của hắn so sánh với lời đồn đại của người kia.

Cuối cùng, sự kiện kết thúc bằng việc Thống trưởng lão bị Cổ Nhạc trưởng lão đánh một trận, cả Ngự Thiên cung bắt đầu sôi trào, thậm chí Cổ Nhạc trưởng lão trực tiếp trở mặt với Tả Khâu Phong đại biểu cung chủ.

Trong hai ngày này, Tô Dật vẫn luôn ngâm mình ở trong Huyền Âm Ngũ Hành Hồ tới một ngày trước cuộc thi đấu Ngự Hồn.

Nữ tử thần bí vô cùng buồn chán, làn da trắng như tuyết, hai chân thon dài không ngừng lắc lư, đi qua đi lại ở trên bãi cỏ, tĩnh mịch, nhìn Tô Dật trong ao, ánh mắt không ngừng biến hóa.

Bây giờ toàn thân Tô Dật đã vô cùng chói mắt, khí tức trong người cũng dần dần lắng xuống, tổn thương từ nguyên khí thuộc tính hỏa và hào quang thần bí cắn trả gây ra đã được chữa trị hết.

Hắn hoàn toàn trần truồng ngâm mình ở trong ao nước, mồ hôi từng giọt lớn chảy xuống cằm, da thịt trên người mịn như ngọc.

- Thân thể này thật sự không tệ! Năng lực khôi phục càng kinh người hơn!

Nữ tử thần bí khẽ nói.

Nhìn Tô Dật trong ao nước, trong mắt nữ tử thần bí không ngừng lóe sáng.

- Thủy... Thủy Giáng Thiên Tinh? Khó trách được!

Gương mặt của nữ tử thần bí phía dưới lớp lụa mỏng đầy kinh ngạc.

Chỉ thấy trên đỉnh đầu Tô Dật không ngừng có băng tuyết màu xanh xoay tròn, chỉ một thoáng mặt ao xung quanh đã kết băng.

Nửa cơ thể của Tô Dật lộ ra khỏi mặt ao, dưới mặt ao đã đóng băng, không ngừng chớp hiện ánh sáng màu xanh.

Trong mắt nữ tử thần bí lóe lên vẻ sắc bén, nhỏ giọng nói:

- Luồng khí tức trong cơ thể hắn bắt đầu quấy phá!

- Xuy xuy!

Ở dưới năng lượng Thủy Giáng Thiên Tinh dao động, tất cả mặt băng lập tức phát ra âm thanh rất khủng khiếp, hoa cỏ dọc theo mặt ao cũng bắt đầu kết băng héo rũ, sóng lực ngập trời.

- Ầm ầm!

Vẻ mặt nữ tử thần bí nhanh chóng thay đổi, trong nháy mắt đã lao vọt tới trước người của Tô Dật, từ lòng bàn tay có một dải nguyên khí trùng kích xuống, ép Thủy Giáng Thiên Tinh vào trong đầu Tô Dật.

- Ong ong!

Chỉ một thoáng, tất cả khí tức trong thiên địa tự dưng bị đông cứng lại, nữ tử thần bí quát một tiếng và nhảy tới một bước, trên thân lập tức có một khí tức mạnh mẽ giống như phượng hoàng băng ầm ầm tràn ra.

Trong mắt nàng dường như có thần quang thoáng động, làm cho người ta phải khiếp sợ.

- Ầm ầm!

Khí tức trên thân nữ tử thần bí vượt qua trời đất ầm ầm tràn ngập, cả Huyền Âm Ngũ Hành Hồ ầm ầm nổ tung, Tô Dật giống như chợt từ trong mộng giật mình tỉnh giấc, đứng phắt dậy.

Toàn thân Tô Dật trần trụi, mắt vẫn đờ đẫn, nhìn thấy một bóng trường sam màu trắng, sóng công kích cực lớn thổi khăn che mặt của nữ tử bay về phía bầu trời.

Một gương mặt tuyệt mỹ hiện ra ở trước mặt Tô Dật, từng sợi tóc nhẹ nhàng tung bay giống như cành liễu trong gió, đôi mắt sáng như ánh đèn lưu ly đầy vẻ chấn động.

Hai hàng mi dường như nhíu lại lộ ra vẻ kiều mị, trong vẻ ung dung che giấu phong thái quyến rũ tài hoa. Tô Dật vừa tỉnh dậy, trong giây lát dường như ngây dại, hai người ở giữa rừng rậm tĩnh mịch cứ thế nhìn nhau.

Chỉ một thoáng, trên gương mặt giống như tiên nữ, lại giống như đóa sen hồng nở rộ, làn da trắng như tuyết, mặt thoáng ngẩn ra, nhìn Tô Dật, trong miệng vội la lên.

- Ngươi muốn làm gì?

Chỉ thấy cơ thể cao ráo với những cơ bắp cuồn cuộn đầy vẻ nam tính của Tô Dật hiện ra, dưới ánh mặt trời chiếu xuống lại càng tăng thêm sức hấp dẫn.

Dáng vẻ hắn vô cùng lạnh lùng, nguyên khí thuộc tính hỏa lại không ngừng từ trong thân thể cuồn cuộn phát ra, nóng lạnh giao hòa làm da Tô Dật nhất thời như muốn nổ tung vậy.

- Ngươi thật vô sỉ!

- Bốp!

Bàn tay trắng mịn của nữ tử thần bí chợt đánh mạnh vào trên mặt Tô Dật, trong lòng tay phát ra sức mạnh không gì sánh được, sóng lực ngập trời dâng lên làm không gian không ngừng chấn động, thổi cho trang phục của nàng tung bay.

- Ầm!

Nữ tử thần bí lập tức giữ lại trang phục, ánh mắt đầy vẻ giận dữ lại tát mạnh vào trên mặt Tô Dật.

Nguyên khí trong cơ thể Tô Dật đang dâng, lên nhưng bất chợt vì khí tức của nữ tử thần bí mà lập tức dừng lại. Nguyên khí trong Thái Hư Thần Hải đang giống như một dòng suối sâu lập tức bất động.

Tô Dật bị đánh đến nổ đom đóm mắt, hắn đã hoàn toàn tỉnh lại, lúc này mới nhìn rõ gương mặt của nữ tử thần bí, nàng giống như tiên tử trên trời, mày như lá liễu, má ửng hồng như trái đào.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Giọng nói khô khốc vang lên từ trong cổ họng của Tô Dật, hắn tưởng mình đang mơ, giơ tay muốn chạm tới.

Nhất thời, nữ tử thần bí muốn đẩy Tô Dật, lại phát hiện Tô Dật đã trợn mắt ngất xỉu, đầu đổ vào trước ngực mình.

Nữ tử thần bí nhất thời nhếch môi, hừ một tiếng, nhất thời tức giận thở hổn hển liên tục, đẩy mạnh Tô Dật ngã xuống đất.

- Ngươi là người đầu tiên dám mạo phạm ta như thế! Chết!

trên lòng bàn tay của nữ tử thần bí có ánh sáng nguyên khí bắn ra, toàn thân tràn ngập sát ý.

Nhìn Tô Dật nằm trên mặt đất, nữ tử thần bí đang chuẩn bị ra tay thì nghe ngoài rừng truyền đến một giọng nói già dặn.

- Cung chủ, Cổ Nhạc cầu kiến!