Chương 1614
Trải qua hai ngày trước Cổ Nhạc trưởng lão đại náo, ba cung chủ và Cổ Nhạc trưởng lão hoàn toàn xích mích, cuối cùng không ai nhận được lợi ích, Tô Dật vẫn uổng công rơi vào một kết quả "chết".
Lúc này Vu Khôn và Thành Cao Minh đều lảng tránh ánh mắt của Cổ Nhạc trưởng lão, vừa rồi nhìn thấy môn hạ của Cổ Nhạc trưởng lão gây sự, bọn họ cũng không ra tay ngăn cản.
Trong lòng bọn họ đều nghĩ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, cho dù không có quyền, thực lực của Cổ Nhạc vẫn không thể khinh thường, thật sự đánh nhau, chư hầu trưởng lão đều ở đây, ai cũng chẳng được lợi!
Ngày hôm nay khắp nơi đều đầy nguy cơ, bất kể là bên cung chủ hay Tả Khâu Phong, ai cũng có thể tìm một lý do sinh sự, lại xem ai không nén được tức giận trước.
- Thống trưởng lão! Kiểm tra cho Linh Nhạc Phong! Nếu không đủ tư cách, ngươi biết phải làm sao đấy!
Tả Khâu Phong hừ lạnh một tiếng, rũ áo bào gấm đầy khí phái.
Thống trưởng lão bị Cổ Nhạc trưởng lão đánh cho cha mẹ không nhận ra được, nghe Tả Khâu Phong lên tiếng thì nhất thời run lên, ngước mắt liếc nhìn Cổ Nhạc, trong lòng không ngừng kêu khổ.
- Vâng, tôn chủ!
Hắn vội vàng cúi đầu, đi lên đài cao Đoán Hồn.
Dưới đài, đám người Lý Thi Nhiên và A Sơ của Linh Nhạc Phong liếc nhìn Cổ Nhạc, thấy Cổ Nhạc khẽ gật đầu mới nâng cao tinh thần đi lên đài cao.
Chỉ một thoáng, sự chú ý của mọi người nhanh chóng tập trung trên thân của đám người Linh Nhạc Phong, ánh mắt vẫn không rời, rất sợ bỏ lỡ một trò hay!
- Nhìn kìa, tới rồi tới rồi! Nghe nói hai tỷ đệ này là đệ tử mới thu nhận của Cổ Nhạc trưởng lão!
- Hừ hừ, thực lực thế nào, vừa nhìn là biết rồi! Vừa rồi Thiên Trường đã lộ hết phong quang rồi!
- Ngươi nhìn ánh mắt của Thống trưởng lão kìa, sắc như là đao vậy, bị Cổ Nhạc đánh thành như vậy, chắc chắn đồ đệ của hắn sẽ không sống tốt!
Thống trưởng lão dụi khóe mắt còn đang sưng, lửa giận trong lòng thiêu đốt, trừng mắt nhìn Lý Thi Nhiên và A Sơ, hừ một tiếng nói.
- Mấy người các ngươi lần lượt đứng ở trước nguyên thạch Đoán Hồn đi! Nhanh lên! Phía sau còn có nhiều người như vậy! Đừng dây dưa tốn thời gian của mọi người!
Lý Thi Nhiên khẽ gật đầu, ở dưới sự chú ý đầy ác ý, nàng đứng ở trên nguyên thạch Đoán Hồn, dải nguyên khí năm màu trên bầu trời lập tức bắn ra, xoay quanh ở trên thân Lý Thi Nhiên.
Sau khi xoay tròn một lúc lâu, cuối cùng ở trên bầu trời ngưng tụ ra một đám mây den nhỏ, trong đó có tia chớp bắn ra, ánh sáng chói lòa liên kết với năm dải nguyên khí, lập tức tiến vào nguyên thạch Đoán Hồn.
- Ầm ầm ầm!
Nguyên thạch Đoán Hồn tản ra tiếng vù vù, sấm sét vang vọng khắp bầu trời. Lý Thi Nhiên cảm giác bên trong cơ thể có một năng lượng linh hồn đang lao nhanh, cả tâm hồn dường như được nước suối rửa qua, hết sức thoải mái.
Mọi người đều kinh ngạc kêu lên, chỉ vào hiện tượng kỳ lạ xuất hiện ở phía chân trời, trong mắt không ngừng biến đổi.
- Nữ hài này có phẩm chất rất cao! Lại có thể câu động nguyên thạch Đoán Hồn, dẫn tới dị tượng! Không tầm thường!
- Đúng vậy, nguyên thạch Đoán hồn của Ngự Thiên cung của chúng ta hơn hẳn nguyên thạch khác, trải qua trên trăm miếng nguyên thạch Đoán Hồn đánh bóng nên năng lực chống đỡ sức ép rất mạnh, nữ hài này kiểm tra tự nhiên có hiệu quả như thế! Không thể tưởng tượng nổi!
- Nha đầu kia mới bao nhiêu tuổi! Còn chưa được làm đệ tử thân truyền đi?
Cổ Nhạc trưởng lão hài lòng vuốt chòm râu, mái tóc bạc phất phơ đầy vẻ thoải mái và đắc ý, nhưng khi nhìn về phía Thống trưởng lão lại có vẻ nghiêm trọng.
Thống trưởng lão hơi híp mắt lại, nhìn kỹ nguyên thạch Đoán Hồn, biểu hiện kiểm tra của Lý Thi Nhiên hoàn toàn ngoài dự đoán của hắn, khóe miệng hắn khẽ giật giật, trong lòng thầm nghĩ:
- Không trách được Cổ Nhạc nhất quyết dẫn theo hai tỷ đệ tới tham gia cuộc thi đấu Ngự Thiên Hồn, ngoại trừ Tô Dật, hóa ra Linh Nhạc Phong vẫn có khối người!
Thống trưởng lão xoay người lại liếc nhìn Tả Khâu Phong, Tả Khâu Phong khẽ lắc đầu, ra hiệu bọn họ tiếp tục, xem tình hình rồi hành sự!
- Ầm ầm...
Qua một lúc lâu, hiện tượng kỳ lạ trên bầu trời bắt đầu tiêu tan, phía chân trời tối tăm bắt đầu quang đãng trở lại, trên mặt mỗi người đầy vẻ kinh ngạc.
- Xuy xuy!
Trên nguyên thạch Đoán Hồn thể hiện ra tin tức của Lý Thi Nhiên:
- Lý Thi Nhiên, phẩm chất linh hồn nửa bước Thiên phẩm, tu vi nhất phẩm trung giai, tiến vào top 5 của Ngự Thiên cung!
- Xôn xao!
Mọi người ở đó đều thán phục và bàn bán xôn xao, ánh mắt nhìn về phía Lý Thi Nhiên trên đài cao.
Lý Thi Nhiên nhếch môi, ánh mắt lẫm liệt. Nàng đã sớm biết mình nhất định sẽ gặp phải tình huống như vậy, nhưng đã đến tình cảnh này, trong lòng vẫn chấn động không nhỏ.
- Hóa ra chỉ là nhất phẩm trung giai, còn không bằng đệ tử của Củng Khuyết Hồ đâu! Ha ha ha!
- Đúng vậy, nửa bước thiên phẩm lại thế nào, vẫn chỉ là một phế vật! Ta cười chết mất! Đi ra có mất mặt xấu hổ không hả?
- Ha ha, phô trương thanh thế như vậy, đi xuống đi!
Trong đám người không ngừng có người hô lên, mặt Lý Thi Nhiên đỏ giống như một quả cà chua vậy, Thống trưởng lão nhìn thấy tu vi thấp như vậy thì nhất thời thả lỏng, mắt lộ ra nụ cười lạnh.
- Hừ! Ta tưởng thế nào, còn không bằng tiểu tốt kém nhất của ta! Thôi đi!
Tả Khâu Phong ngồi ngay ngắn ở trên đài cao nhìn Lý Thi Nhiên, trong mắt dao động, dường như suy nghĩ tới điều gì nói:
- Tiến vào top 5 à?
Sau đó, hắn giơ tay lên cao, ra hiệu Thống trưởng lão tiếp tục, Lý Thi Nhiên rụt dè đi tới bên cạnh Cổ Nhạc trưởng lão, Cổ Nhạc cười dịu dàng vỗ nhẹ vào đầu Lý Thi Nhiên.
- Thi Nhiên, làm không tệ đâu!
Lý Thi Nhiên cười ngượng ngùng, có thể nhận được sự tán thành của Cổ Nhạc trưởng lão thì châm chọc của những người khác đã không quan trọng nữa!
- Tỷ, đừng sợ! Để cho ta đi tới dọa mù mắt bọn họ!
Tỷ tỷ của mình bị mọi người chế giễu như vậy, hai tay A Sơ sớm đã siết chặt tới đỏ bừng, cắn chặt hàm răng, hơi lạnh tản ra.
Ngay vào lúc này, Thống trưởng lão trên đài nói:
- Linh Nhạc Phong, kế tiếp!
Nhìn biểu hiện của Lý Thi Nhiên, vẻ mặt Thống trưởng lão châm chọc tiếp tục gọi người kế tiếp, khóe mắt thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn Cổ Nhạc trưởng lão, lộ ra vẻ thương tiếc cho anh hùng tuổi xế chiều.
- Sơ nhi, đi đi! Gà trống gáy cho thiên hạ biết sáng! Để bọn họ mở mang kiến thức một chút về Linh Nhạc Phong!
Cổ Nhạc nói nhỏ với A Sơ, nhìn hắn với ánh mắt tín nhiệm.
A Sơ nhìn Thống trưởng lão và Tả Khâu Phong cao cao tại thượng, trong lòng tức giận xông thẳng lên đầu, tức giận quát.
- Được! Xem ta đi!
Hai tay hắn khoanh trước ngực, lắc cổ phát ra những tiếng rắc rắc.
Một ý chí chiến đấu không ngừng dâng trào, A Sơ chỉ có cơ sở võ đạo không thể tùy ý tiêu sái như người khác, chỉ nhảy vọt một bước bình thường tới trước nguyên thạch Đoán Hồn, xung quanh lập tức lại vọng tới những tiếng chế giễu và châm chọc, nhưng A Sơ rõ ràng không hề dao động!
- Đến đây đi!
A Sơ đứng ở trước nguyên thạch Đoán hồn hiện ra thần vận rực rỡ, có dải ánh sáng không ngừng phụt ra, A Sơ dần dần nhắm hai mắt lại.
Trong đầu trong lòng dần dần tĩnh lặng, giống như một hồ nước sâu, A Sơ lập tức cảm giác bản thân mình ở trong một nơi thần bí, trước mắt không ngừng huyễn hóa ra cảnh tượng vô cùng vô tận!
- Các ngươi là ai? Nãi nãi đừng! Nhị Cẩu!