← Quay lại trang sách

Chương 1616

Cái quỷ gì vậy? Mới tu vi nhất phẩm cao giai lại phá nguyên thạch Đoán Hồn, những tam phẩm, tứ phẩm kia đều là rác rưởi à?

- Ái chà! Có phải Nguyên thạch Đoán Hồn bị hỏng hay không! Nếu như động tĩnh rung trời như vậy, cũng chỉ là nhất phẩm cao giai, chúng ta cũng không cần đấu nữa!

Người nói chuyện là đến từ trưởng lão và đệ tử thân truyền nhóm của chư hầu trưởng lão, nhìn các đệ tử chế giễu Lý Trường Sơ hung hăng n ói. A Sơ biểu hiện kinh người làm cho bên phía chư hầu trưởng lão trút được cơn giận!

- Ngươi nói gì? Ngươi lặp lại lần nữa cho lão tử?

Đệ tử bên phía Tả Khâu Phong cũng không chịu yếu thế.

Lập tức, cả quảng trường bắt đầu tranh cãi ầm ĩ, duy nhất có mấy đương sự bình tĩnh khác thường, Cổ Nhạc và Tả Khâu Phong cách đám người nhìn chằm chằm vào nhau, trong hai mắt có ý chí chiến đấu mãnh liệt!

Nghe xung quanh ồn ào náo động, A Sơ như bừng tỉnh giấc mộng, lúc này hắn mới chú ý thấy tất cả thiên địa trước mắt, mây đen vô cùng nặng nề dĩ nhiên đã tiêu tan, ánh sáng chói mắt giống như thần quang chiếu xuống đài cao đã đổ nát không chịu nổi, tất cả đều không được tự nhiên!

Khắp nơi đều là có mùi cháy khét, đài cao di động làm bằng gỗ bạc nên không vững chắc, lung lay sắp đổ, sát mép còn bắt đầu rạn nứt, có thể nói cả đài cao đã bị phá hủy!

- Ta thành công à?

A Sơ còn có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng vẫn muốn nhanh chóng trở lại bên chỗ của Cổ Nhạc.

- Ầm!

Theo A Sơ nhảy xuống, quay đầu đi về phía Cổ Nhạc, nguyên thạch Đoán Hồn phía sau lập tức giống như gỗ xếp rơi đầy đất, nguyên thạch Đoán Hồn mất đi ánh sáng rực rỡ lại không khác với đá thường.

- Vù vù!

Tiếng vỡ nát dường như xé nát trái tim mỗi người ở đây, phía sau A Sơ vọng tới một giọng nói tức giận, lạnh lùng và dữ tợn nói.

- Đứng lại! Tiểu tử!

A Sơ không thèm để ý, lúc nghe được Tả Khâu Phong ra lệnh cho mình, mắt không đổi sắc, trước sau vẫn đi về phía chỗ của Cổ Nhạc trưởng lão và tỷ tỷ.

Chỉ thấy Tả Khâu Phong phía sau phát ra kình phong, chiếc áo choàng tung bay, thực lực linh hồn ngũ phẩm trung giai được thể hiện ra.

Nhất thời, cả quảng trường giống như chân không, không khí dường như đông cứng lại vậy.

Năng lượng linh hồn trong lòng mọi người giống như bị rút ra, cảm giác trong vô hình có một lực lượng rất khủng khiếp đang dẫn dắt mình.

A Sơ cũng cảm nhận được luồng lực lượng kỳ quái này, kinh mạch toàn thân và tâm hồn cũng bắt đầu hiện ra dao động không tầm thường.

- Ong ong!

A Sơ chặt cắn hàm răng, muốn cứng rắn chống lại, ra sức vận chuyển nguyên khí, thần quang năm màu vừa hút vào trong cơ thể bắt đầu tràn ngập toàn thân, sóng lực ngập trời theo năng lượng linh hồn năng lượng của A Sơ ép xuống.

- Bịch bịch bịch!

Dưới sự chú ý của tất cả mọi người ở đó, A Sơ vẫn bước về phía đội ngũ của Linh Nhạc Phong, hắn nắm chặt hai tay, móng tay cắm sâu vào trong thịt, từng giọt máu tươi rơi xuống khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

- Tô đại ca có thể làm được! Vậy A Sơ ta cũng có thể làm được!

Ánh mắt A Sơ kiên nghị lại sắc bén, giống như chim ưng đi săn nhìn con mồi dưới mặt đất.

Đám người Cổ Nhạc và Thiên Trường đều xúc động, Lý Thi Nhiên lại ngân ngấn nước mắt, toàn thân hơi run.

- A Sơ... Ngươi...

Nhìn thấy đệ đệ của mình cường thế, không sợ cường lực như vậy, Lý Thi Nhiên lau khóe mắt, không ngừng gật đầu cổ vũ.

Giống như vừa rồi, A Sơ đã dùng một bầu nhiệt huyết và nghị lực kiên cường vượt quá người thường, đi từng bước vững chắc.

Cả quảng trường lập tức trở nên rất yên tĩnh, sau sấm sét chỉ còn lại có tiếng Tả Khâu Phong phát ra kình phong.

Tả Khâu Phong thấy A Sơ không hề dao động thì trong lòng càng thêm tức giận, trong mắt lộ ra sát ý.

Chỉ một thoáng, khoảng không xung quanh bỗng nhiên có một uy áp cực lớn hạ xuống, không khí lập tức trở nên nặng nề.

- Không tốt, Tả cung chủ nổi giận!

Thành Cao Minh và Vu Khôn ở gần đấy cảm nhận được khí tức của Tả Khâu Phong, rõ ràng Tả Khâu Phong muốn giết gà dọa khỉ!

Chỉ nghe Tả Khâu Phong phát ra một tiếng gầm hét giận dữ giống như tiếng sấm trên cửu thiên vọng xuống:

- Tiểu tử, làm càn! Lão phu bảo ngươi dừng lại!

Bất chợt, năng lượng đáng sợ từ lòng bàn tay Tả Khâu Phong trút ra, không gian chấn động không ngừng truyền ra tiếng động nặng nề, tiếng động nặng nề mang theo năng lượng dồi dày xuất hiện, ngay sau đó cả khoảng đất trống của quảng trường bị ép phát ra những tiếng rắc rắc.

- Tê tê!

Ở dưới chưởng ấn, một tiếng hổ gầm xuyên qua không gian, tàn hồn Huyết Dực Chu viễn cổ bị câu động ra, tàn hồn vô cùng khổng lồ giống như vật còn sống dường như muốn chém xuống, trong con mắt hung ác ánh lên sắc máu, nó nhảy lên, một dải màu trắng công kích mạnh về phía dáng người gầy gò nhỏ nhắn của A Sơ!

- A Sơ!

Lý Thi Nhiên biến sắc, nhìn dải lụa lao tới nhanh chóng và mãnh liệt như rồng, ánh sáng màu trắng phát ra tiếng xé gió vang vọng không trung, Thi Nhiên muốn nhắc nhở nhưng A Sơ đã xoay người lại.

- Vèo vèo!

Dải lụa xé gió đến, kèm theo những tiếng nổ kinh người, trong lúc đó, hai bóng người giống như mũi tên rời cung, kèm theo kình khí chấn động đột nhiên tới.

Một bóng người dừng lại ở trước người A Sơ, đó chính là Thiên Trường, trong tay không ngừng vung vẩy phất trần, ánh sáng đột ngột phát ra, bàn tay liên tục kết thủ ấn, mở lên một màn ánh sáng nguyên khí, trong nháy mắt đã kéo theo A Sơ lùi nhanh về phía sau!

- Ngao gào!

Cả không gian lập tức rơi vào trong một mảnh hỗn loạn, tất cả mọi người rất thức thời tránh qua một bên, ngồi trên núi xem hổ đấu.

Trong ống tay áo của Cổ Nhạc trưởng lão phát ra sóng khí, mái tóc bạc tóc giống như sắt quét sạch áp lực tập trung ở xung quanh.

Lập tức có một tiếng năng lượng nổ mạnh vang vọng ở trên bầu trời đạo giống như sấm sét, chấn động lòng người!

- Tả Khâu Phong, ngươi là cẩu tặc không biết liêm sỉ, lại ra tay với một tiểu bối không hề có tu vi! Ngươi không xứng làm đại diện cung chủ Ngự Thiên cung!

Cổ Nhạc nheo mắt và hét lên một tiếng, tuyên truyền giác ngộ.

- Nực cười! Ta không xứng, lẽ nào ngươi xứng sao? Cổ Nhạc, lão phu nhịn ngươi lâu rồi, ngươi đừng nên cậy già lên mặt! Hai tỷ đệ này rốt cuộc có lai lịch ra sao, trong lòng ngươi hiểu rõ! Dẫn người ngoài tiến đến, ngươi có ý gì?

Tả Khâu Phong không ngừng cười lạnh, dải nguyên khí do Huyết Dực Chu phóng ra vẫn không dừng lại, Cổ Nhạc cũng không yếu thế, kình phong nổi sóng, linh thức cảm giác đám người Thiên Trường đã rời xa mới thu lại tư thế.

Từ dưới bàn chân dâng lên một vòng xoáy ngập trời, trong vòng xoáy có ánh sáng chói mắt, theo khí tức vô cùng khủng khiếp, phía sau có một con Thanh Lôi Thiên Cương Sư Thú viễn cổ lao nhanh ra!

Bóng thú che khuất bầu trời, thú trảo vung lên giữa không trung tạo thành bóng tàn thật dài, kèm theo áp lực linh hồn, trực tiếp bao phủ về phía dải nguyên khí màu trắng của con nhện Huyết Dực viễn cổ.

- Ô Ô!

- Ầm ầm!

Tiếng nổ vang lên, hai bên xông vào nhau, cả hư không nổ mạnh từng đợt và không ngừng chấn động, không gian vỡ nát trong nháy mắt, từng vết nứt không gian cực lớn hiện ra, áp lực linh hồn ngập trời hóa thành hào quang tiêu tan!