Chương 1617
Cùng lúc đó, Huyết Dực Chu viễn cổ lóe lên hung quang, hai cánh phía sau rung lên, kình khí mang theo sóng âm nhất thời cuồn cuộn trào ra, sóng âm rất kỳ lạ giống như ma âm rót vào tai, không gian trực tiếp nổ tung thành một vết sâu.
- Xuy xuy!
Theo Huyết Dực Chu tới gần, trong ánh sáng đỏ như máu, từng tiếng kêu chói tai như ác quỷ dưới địa ngục gào thét vậy không ngừng vang lên, đâm sâu vào linh hồn của mỗi người, rất khủng khiếp!
- A! Đầu của ta đau quá! Cứu ta!
- Linh hồn của ta không chịu sự khống chế! Thật sự khó chịu!
Rất nhiều đệ tử Ngự Thiên cung bị liên lụy, không ngừng ôm đầu rên rỉ trên mặt đất.
Thân hình rất nhiều trưởng lão ở đây tăng vọt, tất cả đều lập kết giới hoặc vòng sáng bảo vệ, dùng để chống lại công kích sóng âm của Tả Khâu Phong.
Quan Lan, Diễm Lô, Vân Đỉnh giữ chặt đám người Thiên Trường ở bên cạnh, sắc mặt nghiêm trọng.
Bọn họ tiện tay vung ra từng dải ánh sáng, cắt đứt sóng âm truyền vào, dặn dò Thiên Trường:
- Trường nhi, cẩn thận, mấy nhóc con cũng vậy, công kích sóng âm này rất lợi hại!
Sóng âm vang vọng khắp trời giống như tiếng quỷ hồn nức nở, tấn công mạnh mẽ vào tâm hồn, đây chính là một loại hành hạ cực lớn, tổn hại lớn không thể tưởng tượng.
Mặc dù có cường giả bảo vệ, gương mặt A Sơ và Lý Thi Nhiên cũng nhất thời vặn vẹo, sắc mặt tái nhợt, suýt ngã sấp xuống, che đầu rên rỉ thống khổ.
- Tả Khâu Phong không để ý tới đệ tử của Ngự Thiên cung, trước mặt mọi người lại sử dụng ra thủ đoạn ác độc như vậy, ngày hôm nay lão phu phải phế ngươi!
Cổ Nhạc quát!
Vừa dứt lời, trước mặt Cổ Nhạc chợt lóe lên một đạo cong huyền ảo kỳ diệu, toàn thân sáng lên. Thanh Lôi Thiên Cương Sư Thú viễn cổ ngẩng đầu rít gào, khí tức hung ác tuôn ra đến cực hạn.
- Ngao!
Cổ Nhạc khẽ quát một tiếng, ảo ảnh tàn hồn Thanh Lôi Thiên Cương Sư Thú viễn cổ phía sau mang theo ánh sáng chói mắt, lợi trảo vung vẩy, phát ra gió mạnh, dang vẻ bá đạo công kích về phía Huyết Dực Chu viễn cổ.
- Ầm ầm ầm!
Tiếng sư tử gào chấn động trời cao, năng lượng linh hồn xé rách không gian, hai luồng sóng âm va chạm vào nhau trên không trung, tiếng va chạm lớn làm phát sinh tiếng nổ mạnh. Tất cả mọi người chấn động, linh hồn run rẩy một lúc mới trở nên bình tĩnh lại.
- Ầm ầm!
Chỉ thấy trong không trung câu động yêu khí mang theo năng lượng thiên địa che trời lấp đất lao ra, hai thú giằng co, công kích lẫn nhau.
Tiếng nổ rất lớn vang vọng trên không trung, hai con yêu thú cực kỳ khổng lồ công kích nhau tạo ra sóng âm vô biên, nhất thời vang vọng trong cả quảng trường.
Huyết khí tràn đầy trong không trung. Thanh Lôi Thiên Cương Sư Thú viễn cổ hóa thành ánh sáng tiêu tan, Huyết Chu cực lớn cũng theo đó biến mất, yêu khí cuốn ra khắp thiên địa, cả quảng trường tối tăm.
Một nửa là ánh sáng màu vàng, một nửa là huyết khí.
Hình ảnh rất yêu dị làm cho vô số người ở đây nhìn thấy mà giật mình, cả không gian chấn động.
Rất nhiều phong nhận điện quang làm áo bào của Tả Khâu Phong và Cổ Nhạc tung bay phần phần, vô số người có thể cảm giác được áp lực chấn động lòng người này, giống như có ngọn núi nghìn năm đè nặng trong lòng.
Cuộc chiến tàn hồn viễn cổ như vậy quả thật hiếm thấy, mỗi người đều trợn tròn hai mắt, không muốn bỏ qua, kinh ngạc há hốc miệng, chấn động không hiểu.
- Cổ Nhạc cung chủ!
Ba phó cung chủ khẽ quát.
- Sư phụ, ngươi có sao không!
Thiên Trường và đám người Linh Nhạc Phong đứng ở phía xa sốt ruột, nghiêm mặt hỏi.
- Không trách được ngươi ngông cuồng như thế, xem ra gần đây tu vi có tiến bộ lớn!
Cổ Nhạc nhíu mày lại, quát lạnh, ánh mắt lạnh lẽo.
Tả Khâu Phong trước mặt đã chật vật không chịu nổi, trảo ấn có máu tươi chảy xuống, lạnh giọng nói:
- Ngươi không cần phải phá hỏng chuyện của lão phu vào lúc này chứ?
- Tả Khâu Phong, ngươi làm đại diện cung chủ lâu, thật sự tưởng mình là cung chủ à!
Cổ Nhạc nói xong, ánh mắt càng lạnh hơn. Chiến lực của Tả Khâu Phong vừa rồi làm cho hắn rất kinh ngạc.
Xem ra mấy năm nay Tả Khâu Phong nhẫn nhịn quả nhiên không uổng phí, ở Ngự Thiên cung trừ mình ra, công lực như vậy cũng chỉ có thái thượng trưởng lão có thể sánh bằng, đủ để đứng năm người đứng đầu của Ngự Thiên cung.
Về phần Đoan Mộc cung chủ, dĩ nhiên không thể sánh được, rất có thể đã đỉnh phong trong cả sáu lục ba châu một biển!
- Hừ! Ta làm đại diện cung chủ, hỏi ngươi mấy vấn đề, hai nhóc con này từ đâu tới!
- Thịch Thịch!
Trong lòng Cổ Nhạc lập tức trầm xuống, Thiên Trường bên cạnh cũng lạnh mặt, buồn bã nói:
- Là đệ tử do phần cung Trung Châu đưa lên, ngươi có ý kiến gì sao?
- Hừ! Ngươi nói cho mọi người biết, chúng rốt cuộc là ai! Là đệ tử của phần cung Trung Châu, hay Lý thị còn sót lại!
Tả Khâu Phong không ngừng thở hổn hển.
Lúc này Tả Khâu Phong nhìn Cổ Nhạc, khóe miệng cong lên.
Vừa rồi hai tỷ đệ thông qua kiểm tra, Tả Khâu Phong đã biết lai lịch của hai tỷ đệ, bây giờ hắn muốn nói ở ngay trước mặt mọi người là Cổ Nhạc giấu giếm sự thật.
Hắn vừa nói xong, Lý Thi Nhiên và A Sơ lập tức giật mình, cơ thể không khỏi bắt đầu run nhè nhẹ, trước đó Lý Thi Nhiên cũng từng nói cho Tô Dật biết, Lý thị từ trước đến nay lấy tự cho rằng mình là đại tông Ngự Hồn.
Đối với tông môn Ngự Thiên cung này, Lý thị trước sau vẫn không để ý đến, cho dù Ngự Thiên cung đã là tồn tại mà sáu lục ba châu một biển không thể bỏ qua, Lý thị từ trước tới nay vẫn chưa từng để mắt tới.
Xét về thuật ngự hồn, Lý thị từ trước đến nay chỉ nhận thức một mạch của mình!
Quả nhiên, đám người bắt đầu bàn luận ầm ĩ, châu đầu ghé tai, mỗi người đều đang không ngừng thử hỏi thăm,
- Lý thị, Lý thị nào vậy? Sao từ trước đến nay ta chưa từng nghe qua?
- Ngươi nói đi? Trên đời này còn có mấy Lý thị? Chính là bộ tộc Lý thị từ trước đến nay vênh váo hống hách ở Trung Châu đấy!
- Không trách được tỷ đệ này có phẩm chất linh hồn cao như thế, hóa ra là đời sau của Lý thị!
- Ôi! Nói bọn họ không ở Lý thị, chạy đến chỗ chúng ta làm gì!
- Ngươi không biết, Lý thị bị diệt rồi! Bị Thánh Sơn tàn sát sạch trong một đêm! Ta nghe nói bọn họ còn muốn đối phó với Ngự Thiên cung chúng ta đấy!
Nghe được câu này, nước mắt Lý Thi Nhiên lại dâng trào, trong lòng nghẹn đắng.
A Sơ nghe những lời này lại càng cơn tức hơn, thân thể gầy yếu đứng ở trước mặt Lý Thi Nhiên, ánh mắt giống như lưỡi rắn nhìn mọi người xung quanh nói:
- Tỷ, không phải sợ, ta bảo vệ tỷ! Không để bất cứ người nào có thể bắt nạt tỷ nữa!
- Các ngươi không được phép nói lung tung! Còn nói lung tung nữa, ta xé nát miệng các ngươi!
A Sơ không ngừng gầm thét, đôi mắt đỏ ngầu đầy vẻ bất mãn và kích động.
- A Sơ...
Lý Thi Nhiên nhất thời nín khóc, nhưng nước mắt đã ướt đẫm ngực, đối mặt với lời nói ác ý và châm chọc của tất cả mọi người, hai tỷ đệ lại cảm nhận được ấm lạnh trong thế gian.
Bất chợt, kình khí trên thân Cổ Nhạc trưởng lão tăng lên, lớn tiếng nói:
- Tất cả im miệng cho ta!
- Ầm!
Chỉ một thoáng, sóng khí giống như cuồng triều lập tức bao phủ cả quảng trường.
Không gian trong nháy mắt run rẩy, một năng lượng vô cùng khủng khiếp từ bốn phương tám hướng truyền đến, măng theo một uy áp cực lớn lặng lẽ lan tràn.