Chương 1633
Ngao!
Bạch Giao Thần khẽ lắc người, thân hình cực lớn khiến sóng biển dâng lên thật cao, dưới chân Tô Dật đột nhiên có nguyên khí phát ra, năng lượng linh hồn trên toàn thân dao động lộ ra một cảm giác thần bí, trong mắt lập tức bắn ra tinh quang, lại lẫm liệt nói.
- Đoan Mộc cung chủ, nếu ta lặn xuống dưới hai vạn mét, cung chủ sẽ tính thế nào?
Ánh sáng bùng nổ, hắn đứng giữa không trung nói.
Trong chớp nhoáng, lập tức một tiếng động khẽ phát ra từ cổ họng của mọi người, tất cả đều nuốt nước bọt. Tô Dật đang khiêu chiến Đoan Mộc Tiêu Mạn?
Lúc này Đoan Mộc Tiêu Mạn cũng đã đứng lên nhìn thiếu niên đứng trên đầu con giao long, trong ánh mắt bình tĩnh có chút dao động không dễ nhận ra, đôi môi anh đào khẽ nói:
- Vượt quá hai vạn thước, ngươi muốn thế nào?
Nàng vừa dứt lời thì kình khí bay loạn, tâm thần thoáng động. Trong giọng nói của nàng tràn ngập sự cuồng ngạo và bá đạo, trên bầu trời lập tức ầm ầm nổ mạnh.
Trong không khí có khí tức hàn băng tàn sát bừa bãi, theo từng tiếng nổ rất lớn vang vọng không gian, áp lực linh hồn đột nhiên mang theo một kình khí cuồng bạo ầm ầm đập về phía trên tàn hồn của Tô Dật.
Dưới lực công kích cuồng bạo như vậy, cơ thể Bạch Giao Thần lập tức chuyển động, mảnh vảy lóe lên ánh sáng sắc bén như đao và chợt phát ra tiếng kêu chói tai.
Tô Dật không hề do dự, lập tức kết thủ ấn, Ngự Thiên Quyết lại được thi triển ra, Bạch Giao Thần lập tức vỗ hai cánh phía sau, trong miệng phun ra một dải ánh sáng, giống như một lưu tinh, lao thẳng về phía công kích của Đoan Mộc Tiêu Mạn.
- Ầm!
Trên tàn hồn thú lớn, Tô Dật híp mắt, bàn tay không ngừng kết thủ ấn, trong đầu hét lớn một tiếng. Ngự Thiên Quyết và Thiên Nguyên Yêu Hồn đồng thời được vận dụng, năng lượng cuốn ra thiên địa làm cho Tô Dật chấn động mạnh.
Khi hai người cực kỳ khổng lồ công kích lẫn nhau, Tô Dật dùng Phù Diêu Bách Biến Bộ một tới một bước, hai cánh lửa đỏ phía sau theo gió lớn dần, ánh sáng nguyên khí màu đỏ giống như thần hỏa gặp trời, kình khí bá đạo hủy diệt khiến mọi người chân động!
Trên không gian lập tức xuất hiện từng vết nứt lớn, bỗng nhiên không gian run rẩy muốn vỡ ra, năng lượng không gian tràn ra, năng lượng thiên địa va chạm vào nhau, nhanh chóng xoay tròn tạo thành một trận gió lốc nối liền trời đất, một cột ánh sáng năng lượng khổng lồ tập trung lại, nện ở trên thân Bạch Giao Thần.
Bạch Giao Thần đau đớn rít gào, bị Đoan Mộc Tiêu Mạn đẩy lui hơn một nghìn mét, vảy rồng màu trắng trên toàn thân phát ra ánh sáng lấp lánh. Năm trảo phía dưới bụng chấn động, áp lực lập tức bị ngăn chặn. Đôi mắt dữ tợn của nó lại có chút mệt mỏi, máu không ngừng tràn ra vảy rơi vào trong Đoạn Kiếm Hải.
- Tiểu Bạch!
Tô Dật phẫn nộ gầm lên, cắt nát những gợn sóng xung quanh, hắn lập tức lao tới bên cạnh Bạch Giao Thần.
Mọi người ở đây đều vô cùng kinh ngạc, không biết hắn làm sao có thể khống chế được Bạch Giao Thần! Bạch Giao Thần là tàn hồn bảo vệ núi Ngự Thiên Xuyên! Sao là bị hắn điều khiển một cách dễ dàng như vậy?
- Lẽ nào hắn thật sự là Kình Thiên?
Trong mắt mấy chư hầu trưởng lão phía sau lộ ra tinh quang, nhìn chằm chằm vào bóng người nhỏ bé trong không trung.
Chỉ một thoáng, trời đất biến sắc, mây đen tụ lại.
- Ầm ầm ầm!
Cột ánh sáng đi qua nơi nào, sóng nước nơi đó liền dâng cao mấy ngàn mét, gió bão ngập trời xuất hiện.
Sóng nước trút xuống rồi đột ngột nổ tung, giống như hơn vạn quả đạn pháo không ngừng bắn mạnh về phía mặt biển, khe nứt không gian nhanh chóng lan tràn, kình khí cuốn ra, tất cả hóa thành mảnh vỡ rồi tiêu tan.
Trong chớp mắt ngắn ngủi đó, mặt biển cuộn sóng, liên tiếp có tiếng nổ rung trời vang lên, con giao long màu trắng phía xa rít gào, ánh sáng trong mắt dần trở nên ảm đạm.
Những giọt nước bắn khắp trời, từng tia lửa giống như hồ điệp trong mưa, qua lại tránh né. Sau khi kiểm tra vết thương của Bạch Giao Thần, Tô Dật không lùi, ngược lại còn xông tới, cơ thể hóa thành ánh lửa bỗng nhiên bắn ra, trong tay không ngừng ném ra ngọn lửa màu vàng giống như đạn pháo đánh xuống đáy biển!
- Ầm ầm ầm!
Hư không nổ mạnh, trời đất rung chuyển!
Kình khí khủng khiếp cuốn ra, trên không trung có cuồng phong mưa rào xuất hiện. Trong lòng mọi người khiếp sợ, không ngừng vận chuyển Ngự Thiên Quyết chống lại nó.
Cổ Nhạc trông thấy Tô Dật không ngừng qua lại trên không trung, lúc này khí tức của mình cũng dần trở nên hỗn loạn vì Đoan Mộc Tiêu Mạn thì lập tức lớn tiếng nói:
- Cung chủ, mong hãy nương tay!
Trong đám người, thân hình Hàn Vũ Long vạm vỡ cường tráng, rất dễ làm cho người khác chú ý. Sau khi quan sát hai người giao đấu trong thời gian ngắn, vẻ mặt hắn không khỏi trở nên nghiêm trọng.
- Tiểu tử tốt! Hắn chính là Tô Dật sao? Mặc dù Đoan Mộc không dùng toàn lực, nhưng hắn có thể chống đỡ được tới lúc này đã đủ kinh thế hãi tục rồi! Không tệ!
Ánh mắt Hàn Vũ Long thoáng động, đầy vẻ tán thưởng.
Hắn nhìn Hàn Vũ Nhu bên cạnh, thấy vẻ mặt nàng càng thêm sốt ruột, trên gương mặt đầy vẻ quan tâm lo lắng, trong lòng hắn lại thầm than một tiếng.
Tất cả đệ tử của trưởng lão Ngự Thiên cung phía sau đều chấn động kinh ngạc, không phải Tô Dật bị thương nặng sao? Vì sao năng lượng linh hồn lại muốn mạnh hơn trước nhiều như vậy?
Bạch Giao Thần ở phía xa kêu rên không ngừng, Đoan Mộc Tiêu Mạn hình như nghĩ tới điều gì, ánh mắt nghiêm trọng, nàng chợt vung ống tay áo lên, sóng gió ngập trời lập tức dừng lại.
Trên không trung phía xa, Tô Dật hét lớn một tiếng, bàn tay điên cuồng phun ra ánh sáng, toàn thân có bốn đạo thần quang gia tăng, khí tức bá đạo hủy diệt, bỗng nhiên phá vỡ gợn sóng không gian trước mặt.
Một cái bóng màu đỏ rực phá thiên địa lao ra, năng lượng thuộc tính hỏa trào ra, mang theo thế sét đánh lập tức vọt tới trên vách núi cao.
Tay áo hắn tung bay, đôi mắt giống như đầm nước sâu, toàn thân có kình khí ngập trời, nhất thời làm cho rất nhiều nữ đệ tử Ngự Thiên cung si mê.
Tô Dật vừa hạ xuống đất lại giống như thần chỉ hạ phàn, toàn thân dâng lên kình khí ngập trời, mọi người ở đây đều thán phục và ngạc nhiên. Không ngờ hắn có thể đấu được mấy hiệp dưới tay của Đoan Mộc Tiêu Mạn, trên phương diện khí thế còn không thua kém, như vậy hắn phải có phẩm chất linh hồn cực cao, còn gan dạ sáng suốt hơn người, và cả thực lực tuyệt đối!
Lúc này Tô Dật nghiêm túc nhìn Đoan Mộc Tiêu Mạn, trong đôi mắt lạnh lẽo tối tăm Tô Dật hiện ra vẻ kinh ngạc, thầm nghĩ:
- Quả nhiên là ngươi! Ngày đó người đánh ta là ngươi! Người đeo khăn che mặt quả nhiên là ngươi!
Bàn tay Tô Dật lập tức ấn nhẹ xuống, thủ ấn không ngừng biến hóa, Ngự Thiên Quyết trên thân nhất thời thu lại, năng lượng linh hồn ngập trời bất chợt thu liễm, không còn có khí tức dao động nữa, hắn cười sang sảng.
- Hắn chính là Tô Dật sao?
Long Phá Sơn, Lạc Vô Nhai và một đám chư hầu trưởng lão đều xoa cằm ánh mắt thoáng động. Bọn họ sớm nghe nói tới đại danh của Tô Dật, bây giờ vừa gặp, tất cả đều âm thầm gật đầu.
- Không ngờ tiểu tử này lại không sao cả?
Cổ Nhạc và Hàn Vũ Long đồng thời kinh hãi, từ trên khí tức có thể thấy được tinh thần Tô Dật sảng khoái, nguyên khí toàn thân vận chuyển không hề trì trệ, vô cùng thông thuận.