Chương 1634
Trong lúc khí tức phát ra, mọi người không cảm giác được Tô Dật có chút mệt mỏi nào, rõ ràng đã hoàn toàn khôi phục, Cổ Nhạc không khỏi âm thầm gật đầu, nghĩ:
- Hắn lại có biến hóa như thế! Tu vi cũng tăng lên! Hắn tới muộn một chút cũng có thể hiểu được!
- Tam phẩm trung giai? Ta không nhìn nhầm chứ?
Trưởng lão giáo chức phía sau há to miệng, trong lòng chấn động không hiểu nổi. Những người từng tham dự qua chuyện ở Trung Chấn, lúc này trong lòng đều giống như dời sông lấp biển.
Tất cả đều biết Tô Dật chỉ có tu vi tam phẩm sơ giai, không ngờ chỉ mấy ngày ngắn ngủi, hắn tự nhiên đạt được tam phẩm trung giai! Đây là tốc độ biến thái gì vậy?
Tu vi tu luyện linh hồn không thể giống như tu luyện nguyên khí, càng gian nan tối nghĩa hơn, yêu cầu đối với nắm giữ lực linh hồn cũng cần thiên phú cực cao, càng cần phải bỏ ra khó khăn vất vả gấp trăm lần so với người bình thường.
Bởi vậy Tô Dật từ tam phẩm sơ giai đến tam phẩm trung giai, làm cho trong lòng mọi người rất kinh ngạc.
Trong mấy ngày ngắn ngủi mà Tô Dật lại trực tiếp tăng lên một giai nhỏ à? Hắn không phải bị thương nặng gần chết sao? Cuối cùng hắn làm sao làm được vậy?
Tô Dật thản nhiên, bước về phía Đoan Mộc Tiêu Mạn, ánh mắt nhìn Đoan Mộc Tiêu Mạn không hề sao động, nói:
- Đoan Mộc cung chủ, nghe đại danh đã lâu!
Hắn cẩn thận quan sát Đoan Mộc Tiêu Mạn, ánh mắt Đoan Mộc Tiêu Mạn trong trẻo, dưới mây đen âm u lại giống như minh châu giữa trời, sáng rực.
- Trên đời lại có nữ tử tuyệt mỹ như vậy!
Trong lòng Tô Dật không khỏi thán phục, tu vi linh hồn của mình thay đổi lớn như vậy chắc chắn có liên quan tới Đoan Mộc cung chủ, nhưng Tô Dật không biết tại sao nàng lại muốn cứu mình.
Đây mới là nguyên nhân khiến Tô Dật dám to gan như vậy ở trước mặt Đoan Mộc Tiêu Mạn. Nếu có tu vi như thế, muốn Đoan Mộc làm cho mình tỏa sáng trong cuộc chiến tranh vị trí Thiên Phong cũng không phải là chuyện khó khăn.
Quanh thân có Đoan Mộc Tiêu Mạn ánh sáng màu trắng tỏa ra giống như tiên tử, trên gương mặt tuyệt đẹp lại là đôi mắt lạnh lùng.
Đoan Mộc Tiêu Mạn vẫn không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, thản nhiên nhìn Tô Dật, Cổ Nhạc có thể cảm giác được, khí tức r Đoan Mộc lúc này mơ hồ có một chút dao động khó nhận ra, bầu không khí dường như đông lạnh. Nàng chợt nói:
- Nói cho ta biết, nếu ngươi lặn xuống dưới hai vạn mét, ngươi có yêu cầu gì?
Đoan Mộc Tiêu Mạn nhíu mày, gương mặt lạnh lùng.
Toàn thân có khí tức điên cuồng phun ra, nguyên khí lạnh giá tảo ra, chỉ thấy Tô Dật lặng lẽ vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, Ngự Thiên Quyết, cơ thể mới thấy dễ chịu hơn.
Tô Dật cười mỉm giảo hoạt, trong đôi mắt sáng ngợi lại đầy tự tin, hoàn toàn không giống như đang nói chuyện với tồn tại khủng khiếp nhất của Ngự Thiên cung!
- Ta muốn ngươi tự mình dạy ta! Trợ giúp ta đoạt giải nhất Thiên Phong!
- Cái gì! Tô Dật này cũng thật to gan. Hắn không phải là người của Ngự Thiên cung thì thôi, nhưng ngay cả thái thượng trưởng lão cũng chướng mắt à!
- Không biết xấu hổ, còn đòi cung chủ tự mình dạy! Từ trước đến nay cung chủ đều chưa từng thu đồ đệ! Hắn lại muốn thừa cơ mà xông vào sao?
- Đúng vậy, ta còn tưởng hắn là anh hùng hảo hán gì, hóa ra là thèm muốn người của Ngự Thiên cung ta! Rác rưởi!
- Đúng là phải tra tấn, khiến cho hắn trở lại Trung Chấn Hậu Phong! Ta nhổ vào! Hắn làm như đang là đệ tử của cung chủ chúng ta vậy! Mộng tưởng hão huyền!
Lời này vừa nói ra, mọi người đều nhỏ giọng chửi bới, ánh mắt Tô Dật lại sáng như đao, toàn thân có kình khí xoay tròn, ánh lửa màu đỏ nhất thời tuôn ra. Hắn xoay người lại nhìn đám đệ tử của Ngự Thiên cung có liên quan, sát ý lạnh thấu xương ầm ầm lan ra, cuốn ra khỏi vách núi cao.
Lập tức tất cả người cảu Ngự Thiên cung đều trở nên yên tĩnh, Tô Dật biết con người đối mặt với những thị phi này, bạo lực mới là phương án giải quyết tốt nhất, so với tranh cãi với bọn họ, còn không bằng để bọn họ hoàn toàn há hốc mồm!
Mà một đám người Linh Nhạc Phong lại đầy nghi ngờ, trong lòng bọn họ đều biết Tô Dật nhất định có suy nghĩ riêng, nhưng trước sau đều đoán không được.
Mà Hàn Vũ Nhu đứng ở bên cạnh lại cong môi, trên gương mặt có chút nóng nảy, rất sợ Tô Dật lại bị người của Ngự Thiên cung hãm hại.
- Tiểu tử này đang âm mưu gì vậy? Thật thú vị! Nhưng vẫn phải mau chóng giải quyết vướng mắc của Vũ Nhu mới đúng.
Hàn Vũ Long nhìn Tô Dật đầy vẻ hứng thú, trong mắt lóe ra tinh quang, Vũ Nhu quá mức quan tâm tới Tô Dật cũng thành vướng mắc của hắn.
Mà ánh mắt Quân Hạo Thiên lại âm trầm, ý chí chiến đấu đã đạt tới đỉnh điểm, giống như ngọn lửa vạn trượng xông về phía chân trời.
Ánh mắt hắn rất sắc bén nhìn Tô Dật và Đoan Mộc Tiêu Mạn, bàn tay không ngừng siết chặt tới mức khớp xương trắng bệch kêu lên răng rắc.
Vừa rồi Cổ Nhạc trưởng lão nói rất rõ ràng, ngự hồn loạn đấu phải từ một vạn mét mới bắt đầu có thưởng, mỗi người có thể đạt được đều sẽ nhận lấy ba viên Động Huyền Thiên Hỏa Đan. Khi tới một vạn năm ngàn mét lại có thể nhận được pháp khí trung giai - Thanh Diễm Âm Đỉnh, điều kiện đã hà khắc như vậy, căn bản không thể có người nào đạt được.
Lần này những người tham gia cuộc thi đấu hồn của Ngự Thiên cung đều là cường giả dưới ba mươi hai tuổi, có thể đi sâu đến một vạn mét đã là cực hạn, nếu có thể đạt được một vạn năm ngàn mét, ở trong cuộc chiến tranh vị trí Thiên Phong nhất định có thể đạt được thành tích tương đối tốt.
Nếu có thể đạt được từ một vạn năm ngàn mét xuống thêm mấy ngàn mét thậm chí đến hai vạn mét, đương nhiên có thể trực tiếp nhận lấy thái thượng trưởng lão ban ân chỉ đạo, có thiên phú và kỳ ngộ này, sau này đột phá ngũ phẩm trung giai, ở trong Ngự Thiên cung muốn giành được vị trí cung chủ cũng đặc biệt có khả năng.
Vừa mới bắt đầu, Tô Dật này không muốn một đẳng cấp nào, nói thẳng phải sâu dưới hai vạn mét, vẫn đưa ra yêu cầu Đoan Mộc Tiêu Mạn tự mình chỉ đạo, một câu nói lại đắc tội tất cả mọi người, tất nhiên nhận lấy không ít lời chửi rủa.
Cổ Nhạc và Hàn Vũ Long lại không cho là đúng, trên gương mặt đều tươi cười, hai người đồng thời liên tục gật đầu, muốn xem thử Tô Dật rốt cuộc làm sao đạt được, lại càng muốn xem thử Đoan Mộc Tiêu Mạn đối phó như thế nào.
Chỉ thấy Đoan Mộc Tiêu Mạn cười mỉm, khẽ nói:
- Được! Ta đợi ngươi ở hai vạn mét! Nếu như ngươi có mạng từ hai vạn thước đi ra, ta sẽ thu ngươi làm đồ đệ!
- Một lời đã định!
Tô Dật cười vang nói.
- Oa! Cung chủ tự nhiên đáp ứng! Trở thành đệ tử của cung chủ, sau này còn không phải là sẽ thăng chức rất nhanh à?
- Hừ hừ, ngươi cho rằng cung chủ sẽ dễ dàng thu hắn làm đồ đệ như vậy sao? Cứ chờ mất mạng đi!
- Cũng đúng, trên đời này làm gì có giao dịch nào dễ chiếm được lợi như vậy! Hai vạn mét! Ta cá là hắn còn chẳng đủ tư cách đạt tới một vạn!
- Không nói Tô Dật có năng lực này hay không, không phải còn có Quân Hạo Thiên sao? Ngươi cho rằng hắn sẽ đơn giản để cho Tô Dật lặn đến hai vạn mét à?
Từ kinh ngạc đáo giễu cợt, thoáng cái trong lòng tất cả đệ tử và trưởng lão Ngự Thiên cung đều hiểu rõ, Đoan Mộc cung chủ sẽ không dễ dàng đáp ứng Tô Dật như vậy, tiếp theo lại có trò hay hơn để nhìn rồi.
- Tất cả mọi người chuẩn bị, một khắc sau, tất cả xuống Đoạn Kiếm Hải!
Giọng nói mềm nhẹ dễ nghe của Đoan Mộc Tiêu Mạn lặng lẽ lọt vào tai của tất cả mọi người ở đó, giống như tiếng trời. Chỉ một thoáng lại cuồng phong sóng lớn trên Đoạn Kiếm Hải liền dừng lại.
- Vâng! Cung chủ!
- Tất cả đội ngũ tham gia thi đấu! Từng người theo trưởng lão dẫn dắt, chọn xong hạng mục của mình thì chuẩn bị vào biển!
Cổ Nhạc nhíu mày cao giọng, xác nhận lại với mọi người!