Chương 1639
Trong lòng đầy hy vọng và kích động, Thiên Trường nuốt nước bọt và run rẩy mở túi không gian ra, qua mấy hơi thở, hắn mới dám mở hai mắt ra.
Chỉ nghe phía chân trời ầm ầm nổ mạnh, tia sáng chói lòa hiện ra.
- Ầm!
Một cột ánh sáng mạnh mẽ xông thẳng lên trời, không phải từng dải, không phải là bạo kích, chỉ đơn thuần là năng lượng! Năng lượng nguyên thạch đơn thuần!
- Vù vù!
Nhất thời tầng mây bị đánh nát, mấy tia sáng màu vàng bắn vào trong mây đen, từng tia sáng loang lổ chiếu vào trên mặt đám người Tô Dật, đặc biệt chói mắt.
Bỗng nhiên, mấy người hết sức kinh ngạc, rốt cuộc là vật gì lại có lực lượng như vậy? Sao có năng lượng dồi dào dư thừa như vậy.
Thiên Trường nhanh chóng lấy lại tinh thần, đóng túi không gian lai. Hắn không kịp nhìn kỹ, để tránh thu hút sự chú ý cả những người khác.
Tính toán qua, bên trong có khoảng hơn ba trăm miếng Trắc Hồn Nguyên Tinh, còn có vô số sắt đá luyện khí.
Đủ loại sắt đá vôi các loại phẩm chất, tất cả đều là nguyên liệu luyện khí thượng cấp, cực kỳ khó có được, còn có bảo bối cực tốt có tiền cũng không mua được.
Quả thực chính là đồ tốt nhất trong một tông môn nhị lưu đều bị cướp đi vậy, Tô Dật lập tức cười thầm.
- Nếu đám người Thánh Sơn kia biết mình cầm đồ tới hiếu kính Ngự Thiên cung, có thể tức chết hay không?
Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Dật cảm giác thỏa mãn.
Quan trọng hơn là ở đây còn chỉ là một phần nhỏ, cũng đủ cho nhu cầu của cuộc thi đấu Ngự Thiên Hồn lần này, tất cả còn phải giao cho Bá Vương tông, dùng để xây dựng tông môn.
Hai mắt Thiên Trường đã sắp hôn mê, cột ánh sáng khủng khiếp vừa rồi vẫn đang bao phủ ở trên thân Thiên Trường.
Năng lượng trùng thiên, cột ánh sáng dần tiêu tan thành mảnh nhỏ nhưng vẫn ẩn chứa năng lượng linh hồn rất mạnh mẽ. Trong không gian mơ hồ vặn vẹo, dưới uy thế linh hồn cực mạnh, không gian xung quanh lập tức đông cứng lại!
- Trời ơi! Sư... Sư phụ! Tô Dật cầm tới đều là bảo bối rất tốt!
Lực đạo kinh người như vậy lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt. Thiên Trường vội vàng buộc chặt túi không gian, nói lại tình hình trong túi không gian cho Cổ Nhạc biết.
Cổ Nhạc nghe vậy, gương mặt trước sau luôn bình tĩnh không khỏi kích động, vừa nhìn cột ánh sáng kia là hắn biết được không tầm thường rồi, hắn nhất thời vui sướng cười to!
- Đúng là trời giúp Linh Nhạc Phong ta! Ha ha ha! Tô tông chủ, lão hủ thán phục!
Cổ Nhạc không ngừng lắc đầu, mắt sáng ngời nhìn Tô Dật, Tô tiểu tử này mới là kỳ tích của Ngự Thiên cung!
Trong lòng Hàn Vũ Long cũng rất thán phục, ánh mắt nhìn Tô Dật lập tức từ thưởng thức biến thành bội phục.
- Đúng là đáng sợ! Thiên phú của tiểu tử này kinh người, sợ rằng cũng đã gặp được vô số chuyện kỳ lạ, bằng không sẽ không có được nhiều đồ như vậy!
Hàn Vũ Long xoa cằm, trong mắt dao động liên tục, trong lòng thầm nghĩ:
- Không quan tâm Ngự Thiên cung có ý gì, sau này Vô Lượng môn ta nhất định phải ra sức lôi kéo tiểu tử Tô Dật này, kéo Thánh Sơn xuống ngựa cũng tốt!
- Ha ha, Cổ Nhạc trưởng lão, bảo bối gì mà cần phải giấu kỹ như vậy? Hãy chia sẽ cho mấy huynh đệ đi chứ?
Lạc Vô Nhai và Long Phá Sơn cũng sớm cảm giác được náo nhiệt ở chỗ Cổ Nhạc, cao giọng hỏi.
Chỉ có Cổ Nhạc vuốt chòm râu, mỉm cười, mắt híp lại và cao giọng nói:
- Cứ chờ xem!
- Cắt! Thần khí gì? Cho dù Tô Dật tới, tối đa cũng chỉ lấy được một danh hiệu đứng đầu! Ta không tin ngươi còn có thể lấy được hết!
Ngoại trừ chư hầu trưởng lão, bên cạnh còn có vài trưởng lão bình thường buồn bực, khó chịu nói.
- Lão đầu tử này lúc trước còn chạy chỗ ta mượn đồ, giờ lại bắt đầu che giấu, không có nghĩa khí!
Lạc Vô Nhai cười mắng nói.
Long Phá Sơn lại có chút thần bí, nói với Cổ Nhạc:
- Thế nào? Tiểu tử Tô Dật vừa tới là mặt ngươi hớn hở như vậy, đã nhiều năm qua ta cũng không thấy ngươi hài lòng như vậy đâu! Thế nào, ngươi tới mở miệng nói cho chúng ta biết đi? Cho mấy ca cùng vui chứ?
- Ha ha ha, ta thấy có thể!
Cổ Nhạc cười khẽ nói.
Lạc Vô Nhai và Long Phá Sơn nhìn nhau cười. Bọn họ nhìn thấy đám người Linh Nhạc Phong lộ vẻ thần bí, hình như trong lòng đã dự tính trước mọi việc, trong mắt, trên mặt đầy vẻ mong chờ.
Tô Dật thu lại cảm xúc, uể oải thấy mọi người nói:
- Cứ làm như vậy đi! Nếu đến Đoạn Kiếm Hải này lại phải tự mình gánh vác tất cả phiêu lưu mạo hiểm.
Cổ Nhạc nghe vậy, trầm ngâm một lát mới nói:
- Nhưng Nhiên nhi, Sơ nhi, tu vi của các ngươi còn thấp, vào biển nhất định phải đi cùng với Trường nhi và Vũ Nhu! Tuy tới bảy ngàn mét không có hải yêu quấy phá, nhưng lòng người khó dò. Trong cuộc thi đấu hôn Ngự Thiên cung ngày hôm nay, mỗi người đều đối mặt với sinh tử, sẽ làm ra quyết định không giống với bình thường! Các ngươi nhất định phải cẩn thận đấy!
- Vâng, sư phụ!
Trên mặt Lý Thi Nhiên và A Sơ lộ vẻ nghiêm trọng, Cổ Nhạc nói cũng rất có lý.
- Phía dưới còn có hải yêu sao? Cổ Nhạc trưởng lão?
Hàn Vũ Nhu nghi ngờ hỏi.
- Ha ha ha, nữ nhi ngốc, Đoạn Kiếm Hải này nổi tiếng là nơi hiểm ác đáng sợ, trên lục địa có Man Yêu thú, đáy biển này tất nhiên cũng sẽ có! Hơn nữa chúng ở bên trong quanh năm ngủ đông, một khi ra, có lẽ còn là yêu thú vạn năm đấy! Ngươi đã thấy qua Man Yêu thú Yêu Tông cảnh chưa?
- Yêu Tông cảnh!
Trong mắt Hàn Vũ Nhu lộ vẻ khủng hoảng.
Bởi vì quan hệ huyết mạch, Man Yêu thú cùng giai cấp nhất định mạnh hơn võ giả nhân loại cùng cấp. Cho nên, cường giả Yêu tộc Yêu Tông cảnh nhất định là đại yêu thượng cổ, có tồn tại mạnh mẽ đến mức nghịch thiên.
Vẻ mặt Tô Dật có chút nghiêm trọng, trong lòng rất nghi ngờ:
- Ở đây sẽ có Man Yêu thú Yêu Tông cảnh sao?
Bởi vì ngoại trừ Linh Lam Âm, Tô Tiểu Soái, mình thật sự chưa từng thấy qua đại yêu thượng cổ Yêu Tông cảnh.
Thật ra yêu tộc phát triển cũng dựa theo trình tự thời gian. Lúc đầu đại thần Yêu tộc bao gồm Đại Bằng, Phượng Hoàng, Kim Long, tất cả đều là tồn tại sinh ra từ khi Thiên Địa mới sinh ra.
Thời kỳ Thái Cổ, sau khi qua từng đời sinh sôi nảy nở lại biến thành Cửu Linh Thiên Miêu, Dục Thiên Tuyết Viên làm đại biểu Yêu tộc chí tôn thượng cổ, sau đó huyết mạch phân hoá, chi nhánh quá nhiều dã diễn sinh ra đại yêu thượng cổ đa dạng. Tuyết Trọng thuộc về loại này.
Mấy nghìn năm gần đây, huyết mạch đại yêu một lần nữa bị yếu hóa, giống như Thương Lan Xích Kim thú đại biểu cho Xích Kình.
Nhưng tất cả đều thuộc về Yêu tộc thật sự, xuống chút nữa thì ngay cả Yêu tộc cũng không tính, chỉ là Man Yêu thú mà thôi, cấp thấp cũng không thể lại thấp hơn nữa.
Yêu Thần, Yêu tộc chí tôn thượng cổ, đại yêu thượng cổ, đại yêu, lại đến Man Yêu thú, thật ra lịch sử của Yêu tộc cũng là lịch sử phát triển của khắp đại lục, tu vi cao thấp và huyết mạch vẫn có mối liên quan không thể tách rời.
Trong lòng Tô Dật không khỏi nghi ngờ:
- Nói vậy, người cùng yêu từ xưa đến nay đã cùng tồn tại? Vậy Thiên Yêu tông tồn tại tất nhiên chính là một sự tồn tại mà thế gian không cho phép!
Yêu này lại từ đâu đến? Vừa nghĩ tới quan hệ này, tồn tại và diệt vong của Yêu tộc mới có liên quan mật thiết tới kiếp nạn lớn ở Thái Cổ.
Trong lòng Tô Dật suy nghĩ lại nhìn Đoan Mộc Tiêu Mạn phía xa, hắn luôn cảm thấy Đoan Mộc Tiêu Mạn che giấu quá nhiều bí mật.