← Quay lại trang sách

Chương 1640

Gào gào!

Mây đen tụ lại, bầu trời bắt đầu mơ hồ tối đen, Tô Dật trầm giọng nói:

- Hàn tông chủ nói cũng không phải không có lý!

- Nhưng nếu Đoan Mộc cung chủ lựa chọn ở Đoạn Kiếm Hải, tối thiểu ở phạm vi một tới hai vạn mét tổ chức thi đấu sẽ làm ra một ít cấm chế! Hẳn là rất an toàn. Các ngươi cứ việc yên tâm, làm tốt chuyện của mình, giành thắng lợi là được rồi!

Tô Dật khẽ an ủi mọi người.

- Không sai! Chuẩn bị xuống biển đi!

Cổ Nhạc vuốt chòm râu, trong mắt sáng ngời.

- Tô tông chủ, ngươi phải cẩn thận hơn. Theo ta được biết, vẫn không có người nào xuống được dưới hai vạn mét. Trong Đoạn Kiếm Hải đúng là có yêu thú viễn cổ! Hơn nữa cơ thể của chúng cực lớn, công kích linh hồn rất khủng khiếp. Trong Điển Tàng của Ngự Thiên cung ta cũng có ghi chép!

Cổ Nhạc kéo Tô Dật qua một bên nhắc nhở.

Tô Dật nhìn Cổ Nhạc trưởng lão, khẽ gật đầu. Xem ra, sắp tới ở Đoạn Kiếm Hải này chính là một trận ác chiến!

- Đã đến giờ rồi! Chuẩn bị xuống biển!

Giọng nói tang thương của Lạc Vô Nhai vang vọng không trung. Tất cả mọi người đều dừng vạch kế hoạch cùng thảo luận, ngẩng đầu nhìn về phía vị trí của Đoan Mộc cung chủ.

Tất cả đều đang đợi người đầu tiên xuống biển trước, không ai muốn làm chim đầu đàn!

- Này! Có người xuống rồi! Là ai nóng lòng không chờ được thế?

- Thật nhanh! Mọi người mau đến xem! Có người xuống biển! Tốc độ thật nhanh!

- Là ai? Ai có lá gan lớn như vậy?

Ngay vào lúc này, một chùm sáng giống như lưu hỏa lao nhanh về phía Đoạn Kiếm Hải.

Giống như một thanh kiếm sắc bén cắt qua không trung, chém đứt mây đen, ép sóng sang hai bên. Mây trắng nhanh chóng bị tách ra làm đôi.

- Tô Dật, ta ở dưới một vạn năm ngàn mét chờ ngươi! Hi vọng ngươi có thể có mạng sống tới đó!

Một tiếng gầm thét đập nát hư không vang lên, không gian nhộn nhạo, từng gợn sóng lan ra, nhanh chóng làm cho gió mây cuồn cuộn, giống như muốn xé rách không gian.

Sóng âm kèm theo khí tức rất khủng khiếp, cuốn sóng biển Đoạn Kiếm Hải lên thật cao.

Sương mù dày đặc bao phủ trên mặt biển, tia sáng ở chân trời phía đông tập chung lại, bóng tối bị xua tan, bóng dáng của Đoạn Kiếm Sơn mờ mịt.

- Ầm!

Tiếng động giống như đạn pháo chấn động trời cao, vang vọng tới tận mây xanh, xông lên cửu thiên!

- Vào biển!

Đệ tử Ngự Thiên cung nghe tên của Tô Dật, đều nhìn về phía Tô Dật với ánh mắt quỷ dị, giống như xem náo nhiệt!

Sau đó, tiếng kêu vào biển chấn áp tâm thần mọi người, không khác gì hòn đá nặng ném vào trong tâm hồn của Tô Dật cùng với tất cả mọi người tạo ra phong ba vô biên bô hạn.

- Xôn xao!

Tất cả mọi người lập tức tập trung lại chỗ vách đá Đoạn Kiếm Hải. Bọn họ hít sâu một hơi, lông tơ dựng đứng, ánh mắt khẩn trương nhìn màn ánh sáng do Đoan Mộc Tiêu Mạn mở ra.

- Là Quân Hạo Thiên! Tốc độ thật nhanh! Hắn bay xuống sao?

- Vừa rồi người đầu tiên xuống biến là Quân Hạo Thiên! Hắn mới vừa nói gì? Ở chỗ một vạn năm ngàn thước chờ Tô Dật à!

Tâm tình của tất cả đệ tử Ngự Thiên cung thoáng cái đã thay đổi, có người kích động, có người hưng phấn, còn có người sợ hãi và lo lắng, tất cả đều nhìn Tô Dật phía xa. Vẻ mặt Tô Dật nghiêm trọng, trái lại kéo Lý Thi Nhiên sang một bên, không tiếp tục để ý tới bên này.

Quân Hạo Thiên vô thức đã xem Tô Dật thành kẻ địch mạnh nhất. Hắn vốn muốn dựa vào cuộc thi đấu Ngự Thiên Hồn để thay đổi hình tượng của mình ở Ngự Thiên cung, Tô Dật vừa tới, trọng tâm liền thay đổi, bảo trong lòng của hắn làm sao cam tâm được!

Đây là sỉ nhục đối với hắn – người đứng đầu thế hệ này ở Ngự Thiên cung, càng giẫm đạp lên tôn nghiêm sư môn hắn!

- Lần này, cuộc thi đấu Ngự Thiên Hồn sẽ hay rồi đây!

Các chư hầu trưởng lão cùng với trưởng lão giáo chức đều lộ ra ánh mắt nặng nề.

Tranh đấu của thế hệ trước bây giờ chuyển thành tranh đấu giữa Quân Hạo Thiên và Tô Dật. Cuộc thi đấu hồn này không chỉ là giao hẹn giữa Tô Dật và Đoan Mộc Tiêu Mạn, còn là tranh đấu giữa Quân Hạo Thiên và Tô Dật.

Bầu không khí của cuộc thi đấu Ngự Thiên Hồn lập tức dâng lên cao trào nhỏ. Long Phá Sơn ở bên cạnh không nhịn được vỗ đầu, vô cùng đau đớn.

- Đã muộn rồi, đã muộn rồi! Ôi! Đã nói các ngươi đừng cản ta, để cho ta mở bàn cược! Lần này thì hay rồi, làm một quần chúng!

- Này! Lão Lạc! Ngươi nói còn kịp không?

Long Phá Sơn thúc Lạc Vô Nhai bên cạnh.

Lạc Vô Nhai khẽ cười, trực tiếp đi về phía màn ánh sáng, tay áo rung lên, nói:

- Tạm thời cứ xem thật kỹ đã! Ngươi xem Quân Hạo Thiên tới đâu rồi!

Mọi người liền đi tới vách đá, nhìn trên màn ánh sáng, một điểm sáng đang nhanh chóng lao xuống.

Mà trên mặt biển gió êm sóng lặng, tối tăm mờ mịt, gió biển thổi mạnh, sóng biển nối tiếp nhau, sóng sau cao hơn sóng trước.

- Trong lòng Quân Hạo Thiên vẫn kìm nén, làm khó hắn rồi!

Lạc Vô Nhai hơi híp mắt lại, gió biển thôi làm áo choàng dài tung bay.

- Vào lúc này, người am hiểu tu luyện linh hồn bình thường có thể phát huy ra mức độ vượt xa trước đó!

Long Phá Sơn cũng nheo mắt lại, không ngừng gật đầu nói.

- Một nghìn mét!

Các đệ tử Ngự Thiên cung ở đây đều kinh ngạc không thôi, lúc này mới mấy hơi thở, Quân Hạo Thiên không ngờ giống như rồng bơi vào biển, theo ý mình tăng tốc độ rất khủng khiếp!

Mà tất cả đệ tử Ngự Thiên cung còn chưa xuống biển, tất cả mọi người chỉ thấy một mình Quân Hạo Thiên ở dưới biển thể hiện thần uy, đây là một đòn ra oai phủ đầu cho tất cả đệ tử Ngự Thiên cung ở đây!

- Đoạn Kiếm Hải được hình thành trong nước biển, ở đây đã từng là chiến trường thời kỳ viễn cổ! Có rất nhiều vong linh, dù sao càng xuống dưới năng lượng linh hồn sẽ càng lúc càng nặng, đến năm nghìn mét, không chỉ có áp lực tự nhiên, chỉ riêng khí tức đen tối lại làm cho hồn giả bình thường khó có thể chống đỡ!

Chư hầu trưởng lão tỉ mỉ phân tích từng câu từng từ.

- Tiểu tử này giỏi, có chút tài năng!

- Hai nghìn mét!

Tất cả mọi người nhất thời căng thẳng, tim đập loạn, ngực nghẹn lại, nói không ra lời.

Mỗi người đều biết trong lòng Quân Hạo Thiên đang tức giận, tốc độ cộng thêm thiên phú như vậy, phần lớn người ở đây đều không đủ nhìn, nếu thiên phú tầm thường, vẫn không nên xuống nước thì tốt hơn.

Lạc Vô Nhai lại liếc nhìn Đoan Mộc Tiêu Mạn, gương mặt nàng vẫn lạnh lùng cao ngạo, lẳng lặng nhìn màn ánh sáng, không có phản ứng chút nào, hình như Quân Hạo Thiên nghịch thiên thế nào đi nữa căn bản cũng không thể lọt được vào mắt Đoan Mộc Tiêu Mạn.

Lập tức có một khí thế áp lực linh hồn hòa vô biên đè ép tất cả mọi người ở đó. Lạc Vô Nhai run lên, nhìn mọi người la lớn:

- Quân Hạo Thiên đã dẫn đầu vào biển! Tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng, lập tức vào biển! Không nên lãng phí thời gian nữa!

Lập tức, võ giả tham gia luyện đan và luyện khí bên cạnh đều nghiêm mặt, ánh mắt chớp hiện, bị mình trưởng lão thúc giục, bọn họ lập tức bắt đầu nối nhau lao vào trong biển.

Trên màn ánh sáng, vô số điểm sáng bắt đầu tách ra, phần nhỏ điểm sáng đã bắt đầu bơi xuống, nhưng so với Quân Hạo Thiên, tốc độ lại khác nhau một trời một vực.

Hồn giả tham gia loạn đấu lộ ra vẻ mặt có chút khó coi, có chút không tình nguyện, còn có vài người đã bắt đầu nảy sinh ý định rút khỏi cuộc thi đấu, tất cả đều dừng lại không tiến lên.