Chương 1656
Hô!
- Nếu xuống phía dưới không phải có người giở trò quỷ cũng chắc chắn có thứ gì đó tồn tại.
Ánh mắt Tô Dật trầm xuống, ngẩng đầu nhìn không thấy đỉnh Đoạn Kiếm hải.
Huyết sắc trên bầu trời chiếu rọi bốn phía, phù quang lược ảnh, sóng nước tràn ngập, khắp nơi đều là khí tức tanh hôi.
Tiếng nước nghẹn ngào như khí tức hung hiểm của vạn quỷ, dưới đáy biển vốn đã không phân biệt được, khí tức đỏ thẫm tràn ngập vô hình khiến mọi người cảm giác không rét mà run.
Nếu quả như thật có vật gì, Đoan Mộc Tiểu Mạn nhất định sẽ biết, lông mày Tô Dật nhíu lại càng chặt, quanh thân lần thứ hai có ánh sáng màu trắng bắt đầu khởi động, mang theo tốc độ cực hạn nhanh chóng phóng xuống phía dưới, tựa như một vệt sáng bắn vọt ra.
Ánh sáng chiếu thẳng về phía vòng tầng đang dần đỏ thẫm, bóng tối bao phủ bầu trời, toàn bộ không gian huyết sắc ngập trời.
Ngay lập tức, một sợi tơ tựa như dạng thân ảnh lưu quang cắt thiên địa, tựa như phá vỡ bóng tối trước bình minh.
- Mười hai ngàn mét!
Rốt cuộc Tô Dật cũng đột phá đến mười hai ngàn mét, vừa mới đến vòng tầng này, kinh mạch xương cốt toàn thân tựa như tràn ngập huyết khí, trước mắt như nhìn thấy một đóa hoa đỏ tươi đang nở rộ, diêm dúa vụn vặt quấn quanh, mây mù giữa thiên địa bị chiếu rọi đến đỏ bừng.
Tô Dật có chút không thích ứng kịp, xém chút thân hình đã ngã quỵ, lảo đảo, lần nữa Tô Dật lại mở hai mắt ra, có thể thấy một đôi huyết sắc lớn như mắt rồng đang tuần tra trong không trung, nhìn kỹ, trong mắt hiện lên hung quang gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn, bốn mắt nhìn nhau, Tô Dật hít vào một ngụm khí lạnh.
- Đây là huyễn cảnh gì, rất lợi hại!
Tô Dật run lên.
Một luồng áp lực to lớn, dường như từ trong cơ thể Tô Dật lan tràn từng đợt mà ra.
Khí thế uy năng huyết sắc tạo nên tiếng động vang trời, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể thôn phệ hắn.
Tô Dật đứng trong khoảng không huyết sắc hải, mái tóc đen lăng loạn tùy ý phi động, trên gương mặt kiên nghị có thần sắc chấn động.
Một tiếng ây vang lên, tâm hồn vặn vẹo nổ tung thống khổ rên lên, tiếp đó Tô Dật nhanh chóng lùi ra.
- Xú tiểu tử, ổn định tâm thần, nước biển nơi đây có thể mê hoặc tâm thần, hãy vận chuyển toàn bộ công pháp mà ngươi có.
Thiết Hồn Mạch ở trên huyền quan lớn tiếng kêu to.
Nhìn qua, xung quanh giống như vũng máu, trong nháy mắt Tô Dật như rơi vào một bữa tiệc huyết sắc, bầu trời mờ ảo cùng hỗn loạn làm cho Tô Dật như rơi vào mộng ảo, cả người nhẹ nhàng thoáng qua, nhìn đong đưa giống như một cái cây không có gốc rễ.
Trong nháy mắt, một tiếng nổ ầm vang, trong mơ hồ Tô Dật ôm chặt tâm thần, sắc mặt có chút biến hóa, rõ ràng có thể cảm giác được Thiên Nguyên Yêu Hồn của hắn đang phải chịu áp chế nhất định.
Bên trong hai tròng mắt đục ngầu, ánh mắt Tô Dật hơi run lên, thời khắc này hắn không dám có chút sơ sót nào.
Tâm thần ám động, hai mắt nhắm lại, trong nháy mắt nguyên khí trong cơ thể theo Thái Hư Thần Hải gào thét phi nhanh, mặc cho nguyên khí không ngừng vận chuyển, cảm thụ quy tắc không gian xung quanh biến hóa!
- Híz-khà zz Hí-zzz!
Mắt thấy nguyên khí kinh mạch trong cơ thể lưu chuyển, tựa như trường giang đại hà chảy xiết, nguyên khí theo từng làn sóng năng lượng linh hồn tuôn về phía Thiên Nguyên Yêu Hồn, giữ ánh sáng Thiên Nguyên Yêu Hồn không tiêu tan.
Có thể nghe được năng lượng không gian quanh thân như vòng xoáy mênh mông cuồn cuộn chuyển dời, âm thanh bọt khí kinh người như sấm gió leng keng.
- Rống rống!
Tô Dật bị đè áp gắt gao trong đó, cố bảo vệ một chút linh trí cùng linh hồn cuối cùng, thủ ấn không ngừng biến hóa, Hỗn Nguyên Chí Tôn công trong phút chốc lan rộng ra.
Nước biển ầm vang, không gian rung động.
Năng lượng mạnh mẽ trong phút chốc làm tê liệt cả không gian, huyết sắc sơ xác tiêu điều che khuất cả bầu trời, tất cả bỗng nhiên trở nên tĩnh mịch.
Trong thời gian nửa hơi thở, Ngự Thiên Quyết, Thiên Yêu Cổ Kinh cùng với Hỗn Nguyên Chí Tôn công đồng thời vận dụng, sấm gió kéo đến từng luồng, điện mang quanh thân lóe lên, đang dốc toàn lực gạt huyết thủy ra, Tô Dật bắt đầu khôi phục lại sự thanh tỉnh.
Nắm bắt cơ hội, Tô Dật giống như từ trong môi trường không khí chân không ngột ngạt mà tỉnh lại, ngay lập tức nắm lấy cơ hội, bất ngờ mở to hai mắt, quát lớn một tiếng.
- Đi ra.
Bên trong không gian huyết tinh nồng nặc tràn ngập, dưới mê huyễn vô cùng quỷ dị, tức giận bị xóa sạch, khí cơ khô cạn.
Sắc mặt Tô Dật trắng bệch, nhìn khô héo như trong môi trường chân không, ánh mắt mang theo một nụ cười lạnh lùng.
- Đáng tiếc mạnh mẽ thế nào cũng là nước! Có nước liền không trói được ta!
Bỗng nhiên lòng bàn tay lật xuống, một loạt băng hiện ra, hai tay Tô Dật khó khăn đẩy về phía trước.
Hổ chưởng vỗ nhẹ, Vân Ảnh Đạp Sương giống như dải lụa xuất hiện trong nháy mắt, kèm theo tinh mang bắn ra từ trong mắt hổ tạo nên hai đường gợn sóng không gian ở khoảng không trước mắt.
- Bang bang!
Tiếng hú như xé gió mạnh mẽ phóng lên cao, tiếng gầm cuồn cuộn quanh quẩn trong không gian, chân có Phù Diêu Bách Biến Bộ ngưng tụ mà ra, hai cánh phía sau phát động nhanh như gió.
- Ùng ùng!
Cứ như vậy, hai tay dùng Vân Ảnh Đạp Sương mở ra một con đường, chân hạ Phù Diêu Bách Biến Bộ vận chuyển tới cực hạn, phối hợp cùng tốc độ cực hạn của Bạch Giao thần lực, trong thời gian một hơi thở Tô Dật đã bước một bước dài về phía trước.
- Rầm rầm rầm!
Không gian huyết thủy bị ngưng cố như bắt đầu lưu động, lập tức năng lượng linh hồn lần thứ hai thuận lợi trải ra.
Tô Dật nắm lấy thời cơ, năng lượng linh hồn bao phủ không gian mười nghìn mét vào bên trong, hét lớn một tiếng, thân hình lần thứ hai bước ra xa.
- Hồng hộc!
Tô Dật há miệng hít thở không khí mới mẻ, lúc này rốt cục hắn đã cảm nhận được cái gì gọi là thống khoái, ấm áp dễ chịu, thoải mái, trong lòng vẫn còn dư âm kinh sợ, nhìn Thiết Hồn Mạch nói:
- Lão Thiết, nơi này huyết khí quá đặc, so với không gian kết giới trước đó trải qua còn lợi hại hơn nhiều.
- Ừ, quả thực cực kỳ quỷ dị, bây giờ chúng ta trở về còn kịp!
Tô Dật cười lạnh một tiếng, hắn đã xuống được chiều sâu thế này, về là về thế nào được. Tô Dật nhìn quanh bốn phía, hắn có thể phát hiện ra Phù Ngân Mộc, binh khí, nơi tu luyện tốt, nguyên liệu mà Tây Vô Tình nói đều hóa thành mảnh vụn.
Toàn bộ không gian hoàn toàn không có sự sống, giống như một con thú lớn mở to miệng máu chờ nuốt trôi tất cả, không sót lại chút gì, bao gồm cả hắn trong đó.
- Thực sự là đáng tiếc, những thứ như Phù Ngân Mộc này, bảo bối dưới đáy nhiều như vậy, ngày thường có rất ít người có thể đến được, thực sự là đáng tiếc!
Tô Dật thở dài một hơi, lập tức tinh thần trở nên phấn chấn, chân đạp Huyền Cương, nhanh chóng rời đi.
- Đi! Nơi này dù là người hay quỷ, ta đều bắt được, còn cả hai người kia nữa, không có đạo lý nào ta lại thua hai người bọn hắn.
Lập tức một luồng ý chí hừng hực không ngừng bừng cháy trong lòng Tô Dật, điều khiến hắn thật sự thắc mắc, không lẽ hai người kia có được cấu tạo linh hồn mạnh mẽ hơn hắn rất nhiều sao?
- Ầm!
Trong nháy mắt băng mang trùng thiên, một tia lam mang như băng long trấn thiên mạnh mẽ lao xuống động sâu không đáy.
Huyết khí cùng lam mang xung kích lẫn nhau, Tô Dật càng lúc càng xuống gần vòng sáng mười ba ngàn mét.
- Ầm!
Quang trụ lam sắc một đường phóng xuống tận cùng, lập tức chỗ sâu trong huyết hải có tiếng sấm sét ầm ầm, không gian gió nổi mây vần lần thứ hai bắt đầu rung động.