Chương 1680
Trong nháy mắt, đáy biển cuồng phong gào thét, huyết khí tiêu tán hơn phân nửa, tập kích thiên sát giống như bão táo xung quanh hiện lên chữ văn thần bí mịt mờ, ánh sáng rực rỡ không gì sánh được!
Đầu ngón tay Tô Dật khẽ nhúc nhích, chỉ huyết sắc Yêu Long rít gào nơi xa, trong mắt hắn hào quang óng ánh nổ bắn ra.
Toàn bộ năng lượng thiên địa câu động, năng lượng bạch sắc thuộc tính phong như sấm sét nổ vang, mang theo năng lượng vô tận trong nháy mắt trùng kích mạnh mẽ về phía huyết sắc Yêu Long.
Lúc này, điện quang hỏa thạch uy áp khuếch tán mà đến, lộ ra thần uy cổ lão bao phủ lên người huyết sắc Yêu Long.
- Phần phật.
- Thúc Long Thiên Phong giới! Đoạt!
Tô Dật quát lớn một tiếng.
Trường bào rách tả tơi bay lên thật cao, uy thế vô cùng, Tô Dật giống như thiên thần hàng lâm xuống, sức mạnh vạn cổ bá đạo tuôn thẳng về phía huyết sắc Yêu Long.
- Ùng ùng!
Bên trong không gian năng lượng, năng lượng thiên địa nồng nặc không gì sánh được, tóc Tô Dật trong cơn bão bạch sắc bay lên thật cao, toàn thân tràn ngập ánh sáng đỏ, thần mang bắt đầu khởi động, tựa như hỏa diễm nhảy lên không ngớt.
Bại ép đến cơn bão màu trắng như sấm sét sôi trào mãnh liệt, năng lượng linh hồn, uy áp thiên địa, huyết tinh yêu khí, trong nháy mắt đều bị cơn bão màu trắng thổi mạnh lên bầu trời ngay lập tức.
Chỉ một thoáng, toàn bộ thiên địa sáng như ban ngày, Tô Dật có thể cảm nhận được Thái Hư Thần Hải trong nguyên khí của hắn tiêu hao như nước chảy.
Trong cơ thể vài tòa đan điền Linh Hải lại lần nữa bắt đầu khô kiệt, như ánh sáng mặt trời nở rộ trong hư không.
- Không được, mau nhanh chóng tiến hành bước tiếp theo, đối mặt với yêu thú cảnh giới như vậy, quả nhiên phải tiêu hao quá nhiều nguyên khí!
Tô Dật nhíu mày.
Thiết Hồn Mạch cùng Đoan Mộc Tiểu Mạn cực kỳ chấn động trước biện pháp của Tô Dật, thuộc tính phong không gian thuật đến cỡ này, lại được cảnh giới Nguyên Hoàng tứ trọng như Tô Dật sử dụng, giống như lao ngục gắt gao ràng buộc huyết sắc Yêu Long bốn phía.
- Tiểu tử có đẳng cấp võ kỹ đến cỡ này sao?
Phong vân buông lỏng đầy trời, hơi nước tràn ngập đỉnh đầu, dần dần sản sinh ra vô số âm thanh điện mang.
Trong lòng Thiết Hồn Mạch vô cùng khiếp sợ, ánh mắt hơi khép lại, tỉ mỉ nghiên cứu vòng xoáy thuộc tính phong xoay quanh người Tô Dật, ánh mắt tràn ngập tia sáng kỳ dị.
Chỉ thấy xung quanh khoảng không dao động khá kịch liệt, Tô Dật trong gió lốc tựa như vị thần thượng cổ, hai mắt bắn ra luồng ánh sáng, vòng xoáy khí lưu quanh thân không ngừng, toàn bộ năng lượng linh hồn cũng đã điều động đến mức tận cùng.
Võ kỹ Hoàng Phẩm cấp trung, không phải Nguyên Hư cảnh không thể học.
Tô Dật ở Vạn Kiếm đại hội đã sớm lĩnh ngộ tinh túy trong đó, thế nhưng đã đồng ý với Tư Đồ Mục Dương, bản thân hắn sẽ cố gắng hết sức để không sử dụng.
Tuy nhiên trong tình huống cấp bách như hiện tại, Tô Dật bí quá hoá liều, tạm thời dùng biện pháp này vây khốn huyết sắc Yêu Long mới là chuyện cần thiết nhất.
Nguyên khí tiêu tán với tốc độ dùng mắt thường có thể thấy được, hư không liên tục phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, không ngừng đánh tan ba cổ năng lượng như đạn pháo điên cuồng bắn ra bốn phía, mày kiếm Tô Dật nhướng lên, nhất thời ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng.
- Ràng buộc cho ta! Uống.
Hàn ý kinh người, lời nói vừa dứt, Tô Dật không ngừng thôi động Thiên Nguyên Yêu Hồn, năng lượng linh hồn lần thứ hai bắt đầu khởi động.
Tô Dật nghiến răng, lập tức cảm giác được năng lượng bên trong Huyền Linh Thần Mạch lần thứ hai tuôn ra, đẩy năng lượng quanh thân, tạo nên rung động không ngừng.
Một lần nữa Tô Dật vượt ngang mà ra, trong mi tâm một đạo ánh sáng linh hồn xung kích, cơn bão màu trắng càng sâu.
Ầm vang bạo liệt, thiên địa đổ nát!
Mà Đoan Mộc Tiểu Mạn lăng lập hư không, hai con ngươi lạnh lẽo sớm đã bị sự kinh ngạc thay thế.
Nguyên Hoàng cảnh tứ trọng như Tô Dật lại xuống dưới hai mươi ngàn mét, còn có thể cùng nàng kề vai kháng địch, thiên phú đẳng cấp này, Ngự Thiên Cung chưa bao giờ có, nếu như nói có, trong lòng Đoan Mộc Tiểu Mạn cũng chỉ có một tên Đoan Mộc Kình Thiên!
- Kình Thiên, là ngươi sao?
Trong mắt lạnh lẽo của Đoan Mộc Tiểu Mạn lóe ra vô số hình ảnh, mũi ngọc đau xót, tức thì tâm thần rung động, một cổ khí huyết dâng lên, chỉ một thoáng dọc theo khóe miệng chảy xuống.
Nhìn Tô Dật trong bão tố không ngừng đối kháng trọng áp của thiên địa, trong mắt một mảnh cương quyết sắc bén, trái tim Đoan Mộc Tiểu Mạn nháy mắt run lên, thấp giọng nỉ non.
- Không được, tên gia hỏa này lại thôi động linh hồn uy áp, cứ thế mà bài trừ nguyên khí! Chuyện này tổn thương nghiêm trọng đến kinh mạch.
Khóe miệng Đoan Mộc Tiểu Mạn nhếch lên, trầm ngâm quả quyết, tâm thần thay đổi thật nhanh, thủ ấn biến ảo, nguyên khí thuộc tính thủy lần thứ hai bạo khởi, chuẩn bị xông lên.
Tiếng sấm nổ trong không gian trước người vô cùng mãnh liệt, băng tuyết đầy trời phủ trên bạch sắc bão tố, thân thể huyết sắc Yêu Long dần dần bắt đầu vặn vẹo, huyết khí to lớn giống như một cơn bão nhỏ, cuồn cuộn lan ra kéo dài ở mỗi một góc.
- Tinh lực của Yêu Long thật mạnh mẽ, chắc Tô Dật sẽ không chống đỡ được bao lâu, không thể để cho hắn tiếp tục như vậy, nếu không hắn nhất định sẽ tiêu mất.
Đoan Mộc tự nói trong lòng.
- Gào gừ rống!
Bỗng nhiên, cơn bão màu trắng trước người Tô Dật giống như một cây cột, yêu khí trên người huyết sắc Yêu Long vẫn sắc bén như trước, huyết trảo bên trong bão táp không ngừng trùng kích, ánh sáng khủng bố như huyết nguyệt chậm rãi thẩm thấu trong cơn bão màu trắng.
Cộng với năng lượng của Đoan Mộc Tiểu Mạn, Huyết Long hơi chậm chạp một chút, chỉ thấy sắc mặt Tô Dật âm trầm như nước, nhìn vẻ mặt tuyệt mỹ của Đoan Mộc Tiểu Mạn, khóe miệng hắn cong lên.
Ai cũng có thể đoán được, bước tiếp theo, mới chính là đại chiêu của Tô Dật, thời khắc này Tô Dật tỏ vẻ dứt khoát vô cùng.
- Đoan Mộc, chuẩn bị công kích! Nhớ kỹ! Nếu ngươi đi ra ngoài, hãy làm những gì ngươi đã hứa.
- Ùng ùng!
- Tiểu tử, nguyên khí của ngươi đã hao hết, chỉ dựa vào năng lượng linh hồn tuyệt đối không đủ, ngươi phải vận dụng luồng ánh sáng kia rồi.
Hồn Mạch quát lớn một tiếng.
Lời còn chưa dứt, Tô Dật đã bước lên một bước, ánh sáng thần bí trong cơ thể sớm đã buông lỏng thoải mái thư giãn, giống như thủy ngân chảy điên cuồng trùng kích bên trong Huyền Linh Thần Mạch.
Khí tức Tô Dật lần thứ hai dâng trào, trong mắt tinh mang bạo lướt, trong miệng phun ra một ngụm trọc khí thật dài, khuôn mặt có chút biến đổi.
- Gào!
Tô Dật gầm lên giận dữ.
Một khắc sau, quanh thân lập tức tuôn ra một cổ khí lạnh mạnh mẽ vô cùng, bên trong gió tuyết đầy trời, tiếng rồng ngâm chấn động thiên địa vang dội.
Bóng dáng xinh đẹp của Đoan Mộc Tiểu Mạn thoáng ngừng lại, trên khuôn mặt khiếp sợ không thôi. Nơi chân trời, Kim Long lan ra vắt ngang thương khung kéo dài trong thiên địa, kình phong cuồn cuộn, ánh sánh màu vàng tràn ngập lan tỏa.
Lại nhìn về phía Tô Dật, trong cơ thể Thiên Nguyên Yêu Hồn sớm đã như ánh mặt trời nóng hổi, hư ảnh Kim Long trước người bơi tứ phương, lăn lộn rung chuyển!
Ánh sáng màu vàng như cơn mưa hạ xuống giữa bên trong thiên địa, bao phủ dưới thần mang Tô Dật gia thân.
Song đồng vàng đỏ, tinh mang nổ bắn ra, không nhìn rõ được khuôn mặt Tô Dật, quanh thân như có một tầng hoàng kim chiến giáp bám vào, uy vũ linh động.
Chỉ có khí sát phạt tràn ngập chu thiên hiển hách, theo kim quang đổ xuống, chiêu tiếp theo, tuyệt đối là sát chiêu sau cùng của Tô Dật, không thể nghi ngờ gì, có thể sẽ hung hãn hơn nhiều so với trước đó.
Kim Long hoành thiên, âm thanh khủng khiếp của quái vật nổ tung, khói bụi bay tán loạn, khí thế vang động núi sông làm cho tâm hồn nơi xa của Đoan Mộc Tiểu Mạn cũng sợ hãi mà phát động.
Nổ xuyên khoảng không, sấm gió đầy trời mênh mông cuồn cuộn, dưới cơn mưa màu vàng vung vãi, hai tròng mắt Kim Long tản mát ra sự ngạo nghễ của thế gian, khí tức đáng sợ kinh người tột cùng, như trấn áp hàng tỉ thần thú Thương Sanh Thái Cổ, kết nối thiên địa, hủy diệt tất cả!
- Hôm nay, ta muốn nhìn một chút đến cùng ai mới là Chân Long! Ai mới là chúa tể của thiên địa.