Chương 1688
Ánh bình minh thấp thoáng, ánh sáng đầu tiên phá mây mà ra, chiếu rọi bên trên lưng núi, mang tới hào quang cho tất cả đệ tử Ngự Thiên cung đang lo lắng trong lòng.
Toàn bộ Ngự Thiên cung đêm qua đều bối rối kinh hãi, trận thi đấu Ngự Thiên Hồn này chính là cuộc mạo hiểm trước nay chưa từng có.
Mọi người Linh Nhạc Phong cũng giống như vậy, từ sau khi nhận được thông báo lúc đêm khuya, tất cả mọi người đều trắng đêm không ngủ, dứt khoát vận chuyển công pháp tu luyện tới sáng.
Hàn Vũ Nhu đẩy cửa phòng bước vào, kim quang chướng mắt khiến cả viện lạc thành một mảnh vàng rực, nhất thời nhẹ giọng nói.
- Tô Dật nhất định sẽ không có chuyện gì.
Cùng lúc đó Lý Thi Nhiên đẩy cửa phòng bước ra ra, vừa thấy Hàn Vũ Nhu, trên khuôn mặt mệt mỏi hiện lên chút mỉm cười.
- Mọi người đã đến rồi!
Hàn Vũ Long cùng Thiên Trường đã sớm chờ ở trong viện, cũng không biết có phải một đêm không ngủ hay không.
- Cha, thông báo tối hôm qua đã nói rõ Tô Dật đã không sao đúng không?
Hàn Vũ Long từ chối cho ý kiến, biết suy nghĩ trong lòng con gái, giờ phút này mình cũng giống thế, thậm chí hắn còn chờ đợi Tô Dật không có chuyện gì hơn cả Hàn Vũ Nhu.
- Đi xem một chút liền biết!
Trung Chấn tiền phong, sương mỏng sáng sớm dần rơi xuống, tuy có sương mù nhưng bọn người Hàn Vũ Long vẫn tìm được vị trí của mình ngồi xuống.
Nhìn bên cạnh có rất nhiều người đều mệt mỏi, liền biết đêm qua toàn bộ Ngự Thiên cung trôi qua không quá yên bình.
- Trận thi đấu Ngự Thiên hồn này có thể nói là xưa nay chưa từng có, nếu sự tình náo loạn thêm một chút, khiến mấy lão bất tử trong Ngự Thiên cung xuất quan, sợ rằng lục lục tam châu nhất hải đều bị rung chuyển.
Trong lòng Hàn Vũ Long trầm ngâm.
Trên đài cao, đám người Lạc Vô Nhạc cùng Long Phá Sơn đã sớm đi tới, ở một đài cao khác chính là bọn người Tả Khưu Phong mười phần tiều tụy nhiều ngày không gặp, một đám người cúi đầu không nói.
- Đây là chiến trận gì chứ? Không phải nói đại hội khen ngợi sao?
- Không biết, ngươi nhìn kìa, vì sao Quân Hạo Thiên cũng ở bên trong?
- Đúng vậy, không phải nói Quân Hạo Thiên đã được thả ra sao! Còn cứu Tử Phong, chẳng lẽ hắn có quan hệ với ma vật!
Linh Nhạc Phong nghe thấy mấy người bên cạnh nhỏ giọng nghị luận, lông mi nhíu lại, trong ánh mắt hiện lên vô số ý nghĩ.
- Đợi chút nữa cho dù có chuyện gì, nhất định cũng phải mang Tô Dật đi!
Hàn Vũ Long âm thầm nắm chặt thành quyền, nói với cường giả Vô Lượng môn phía sau.
Một bên khác, có đệ tử chỉ về điểm sáng màu trắng phía xa, lớn tiếng nói:
- Cung chủ tới, cung chủ tới rồi!
- Phần phật!
Tất cả mọi người đều thu lại vẻ mặt, trải qua trận chiến ở Đoạn Kiếm hải, tất cả đều có thêm nhận thức mới về thực lực của Đoan Mộc Tiểu Mạn, chỉ gọi lên tên Đoan Mộc cũng đã khiến bản thân mười phần sợ hãi.
Bên trên hư không, một luồng khí tức băng sương nhanh chóng cuồn cuộn, hàn phong trong không trung quanh quẩn trong lòng mỗi người, lông tơ sau lưng dựng lên, như bị trấn áp nằm sấp xuống.
Đoan Mộc Tiểu Mạn nhanh chóng buông xuống, tiên tư lỗi lạc, mang theo chút tái nhợt, ngồi ngay ngắn ở phía trên cao tử, vẫn mang vẻ hàn ý đoạt người.
Lạnh lùng nhìn tất cả người trong Ngự Thiên cung, đi theo phía sau có Cổ Nhạc cùng Long Phá Sơn, Lạc Vô Nhai cùng Chư Hầu trưởng lão.
- Bắt đầu đi!
Môi mỏng Đoan Mộc Tiểu Mạn khẽ mở.
Cổ Nhạc gật đầu ra hiệu với hai bên, đi lên đài cao, mấy tên đệ tử Ngự Thiên cung dưới đài nhanh chóng lĩnh mệnh, kéo lên mấy hộp phủ lụa đỏ.
- Bạch!
Ánh mắt mọi người cùng nhìn về phía ba cái hộp, trong mắt có vẻ chờ mong, mặc dù biết rõ đứng đầu võ tu cùng hồn tu nhất định là Tô Dật, nhưng rất nhiều người đều hi vọng có thể thu hoạch luyện đan cùng luyện khí.
Nếu quả thật toàn bộ đều là Tô Dật đoạt giải nhất, đây chính là một chuyện cực kỳ mất mặt đối với Ngự Thiên cung.
- Hiện tại bắt đầu đại hội khen ngợi!
Sau khi Cổ Nhạc được Đoan Mộc Tiểu Mạn ra hiệu, tiếng nói nặng nề quanh quẩn trên toàn bộ quảng trường, cát đá tung bay, uy áp linh hồn vô biên nhất thời trấn trụ tất cả mọi người.
- Tuy lần này Ngự Thiên cung có một ít biến cố, nhưng vẫn xử lý thích đáng, thi đấu Ngự Thiên Hồn kết thúc mỹ màn, bây giờ tuyên bố đầu tiên, đệ nhất tu hồn.
Cổ Nhạc nói ra.
- Hô!
Ánh mắt mọi người cùng nhìn về phía Đoan Mộc cung chủ, nghi ngờ vì sao Tô Dật không đến, rất rõ ràng hắn chính là đệ nhất tu hồn, nếu như không đến, đại hội khen ngợi này sẽ không có ý nghĩa.
- Chờ đã!
Hàn Vũ Long cùng một đám đệ tử Vô Lượng môn đi lên phía trước, ôm quyền nói với Cổ Nhạc:
- Cổ Nhạc trưởng lão, chuyện khen ngợi này tất nhiên mọi người đều muốn tham gia, nhưng rõ ràng có người chưa tới làm sao khen ngợi, xin hỏi đây là muốn khen ngợi ai?
Mọi người ở đây đều khẽ gật đầu một cái, có người thấp giọng nói:
- Tuy không muốn thừa nhận nhưng Tô Dật đã cứu tất cả đệ tử Ngự Thiên cung chúng ta, hắn dựa vào thực lực đoạt giải nhất, nên nhận khen thưởng. Phần ban thưởng này hắn không có, khen ngợi cũng vô dụng.
Cổ Nhạc có chút xấu hổ, Hàn Vũ Long biết rõ chuyện Tô Dật bị thương, chỉ sợ là Vô Lượng môn đang ép Đoan Mộc cung chủ giao Tô Dật ra.
- Hàn Vũ Long, ngươi không được hung hăng càn quấy!
Long Phá Sơn quát.
Lạc Vô Nhai, Long Phá Sơn cùng các trưởng lão đều biết rất rõ chuyện của Đoan Mộc cung chủ, sắc mặt những tâm phúc này đều nặng nề.
Trong lòng đều nghĩ tới tranh thủ thời gian kết thúc trận thi đấu Ngự Thiên hồn này là tốt nhất, Hàn Vũ Long này lại gây sự! Chẳng lẽ muốn thừa dịp Đoan Mộc cung chủ thế yếu cướp người sao?
Tô Dật hiện tại nằm trong địa mạch, làm sao có thể thức tỉnh? Đây quả thật là trò cười.
- Ngay cả Tả Khưu Phong cũng được mang tới, vì sao lại không có Tô Dật, không có hắn, hôm nay Ngự Thiên khen thưởng cũng không được tiến hành!
Hàn Vũ Long không quan tâm, trong mắt bắn ra tinh quang, kêu ầm lên.
- Ầm!
Đoan Mộc Tiểu Mạn đứng dậy, ý lạnh ngập trời nhìn Hàn Vũ Long, tất cả mọi người trên dưới đài cao đều nhao nhao cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
Đều đang suy đoán, lần này Vô Lượng môn là muốn hoàn toàn gây hấn với Ngự Thiên cung.
Ngay vào lúc này, nơi xa truyền tới một thanh âm hùng hồn trầm ổn.
- Ai nói ta không tới?
Thanh âm vang dội hùng hậu, nhất thời quanh không trung tràn ngập một luồng khí tức hoang dã cổ lão.
Một bóng người như đại điểu buông xuống trên đài cao, lực trùng kích to lớn khiến tất cả mọi người đều chấn động, hít vào một hơi thật sâu.
- Tô Dật!
- Bạch!
Tất cả trưởng lão trên đài cao đều xông tới, Long Phá Sơn cùng Lạc Vô Nhai nhìn Tô Dật từ trên xuống dưới, đều biết hắn bị thương nghiêm trọng thế nào, nhưng giờ phút này lại giống một người không có chuyện gì, thật là kỳ tích.
- Hảo tiểu tử! Lần đầu tiên lão Long ta bội phục một tiểu tử, ngươi thật không tầm thường! Thật khó lường!
Cổ Nhạc trưởng lão cũng lộ vẻ kinh dị, hôm qua chính hắn đưa Tô Dật vào Ngự Thiên địa mạch, vậy mà hôm nay lại yên ổn đi ra khỏi địa mạch, thật sự không thể tưởng tượng.
Sau khi Tô Dật hành lễ với từng người, nói với Hàn Vũ Long:
- Hàn tông chủ, mấy ngày không gặp, không lẽ lại nhớ nhung ta sao? Dùng chiến trận lớn như thế tới đón tiếp ta?
Hàn Vũ Long nhìn thấy Tô Dật giống như không có việc gì cũng cực kỳ sợ hãi thán phục.
Nhớ tới bản thân vừa ngang ngược, Hàn Vũ Long có chút xấu hổ nói:
- Chính… Chính là đi ra thì tốt rồi! Theo ta trở về Vô Lượng môn!
Tô Dật đưa tay ngăn lại, quay đầu nhìn thoáng qua Đoan Mộc Tiểu Mạn giống như tiên tử, trong lòng cảm giác bất ổn.
- Không cần vội, ta đã đồng ý với ngươi, cũng đã đồng ý với Đoan Mộc cung chủ, đại hội khen ngợi này phải kết thúc đã!