← Quay lại trang sách

Chương 1687

Tô Dật!

Hàn Vũ Long cùng Cổ Nhạc nhìn theo hướng Đoan Mộc Tiểu Mạn chỉ liền thấy Tô Dật ngã vào trong vũng máu, hôn mê bất tỉnh, hai người kinh hãi biến sắc.

- Tô Dật!

Một bước đi xa, Hàn Vũ Long phát ra kim quang, nhanh chóng nhảy xuống hố đất, nhất thời có một luồng sát khí tanh tưởi xông vào trong tâm hồn Hàn Vũ Long, quanh thân lập tức phát ra khí tức kim quang hùng hồn vô tận.

- Ầm!

Chỉ một thoáng, mùi vị máu tanh tràn ngập biến mất, lông mày Hàn Vũ Long khẽ nhướn, đưa tay đặt trên trán Tô Dật, sắc mặt dần dần âm trầm.

Cổ Nhạc cũng cảm giác được nơi này hung hiểm vô cùng, trong mơ hồ khí tức già nua tàn ác quanh quẩn không dứt, bất cứ lúc nào cũng sẽ khiến tâm hồn bị hao tổn.

- Hàn tông chủ, Tổ tiểu tử thế nào?

Hàn Vũ Long đặt tay trên vai Tô Dật, nói:

- Tình huống không lạc quan, nhanh chóng trị liệu mới được, kinh mạch vỡ vụn, xương cốt da thịt chỉ là vết thương nhỏ, khí huyết cùng tâm hồn bị hao tổn nghiêm trọng nhất, không có linh đan diệu dược, tiểu tử này khó chịu đựng được, một khắc cũng không thể chậm!

Nghe lời nói ấy, hai mắt Cổ Nhạc co lại, trên khuôn mặt tang thương hiện lên chút kinh hoảng.

- Hàn Vũ Long, mang Tô Dật đưa tới hậu sơn của ta, ta sẽ xử lý vết thương của hắn.

Cổ Nhạc nhẹ gật đầu với Đoan Mộc Tiểu Mạn, chỉ nghe Hàn Vũ Long phía sau vô cùng sốt ruột, nhất thời nói ra.

- Sắp tới Thiên Phong Bài Vị chiến, thân phận tiểu tử này không thể coi thường, có liên quan rất lớn với chúng ta. Trong Vô Lượng môn của ta cũng có vô số thầy thuốc, vẫn có thể chữa tốt cho Tô Dật! Mong Đoan Mộc tông chủ thành toàn!

Cổ Nhạc tiến lên phía trước một bước, nói:

- Không được! Hàn tông chủ! Tô Dật bởi vì Ngự Thiên cung mới có chuyện, lẽ ra phải do chúng ta chữa trị mới đúng! Nếu không người khác sẽ nói sao về Ngự Thiên cung chúng ta?

Đoan Mộc Tiểu Mạn đứng phía trên khe rãnh, cố giả bộ trấn định, quanh thân tràn ngập một luồng uy áp linh hồn, hừ lạnh một tiếng.

Nhẹ nói:

- Hàn Vũ Long, Vô Lượng môn các ngươi nếu dám cướp người Ngự Thiên cung ta, cứ việc thử một chút! Nếu như ta không thấy Tô Dật ở trong thần điện, trên dưới Vô Lượng môn cũng sẽ phải chôn cùng ngươi!

Sát ý hào hùng giống như vòi rồng đặt trên thân Hàn Vũ Long khiến hắn khẽ run lên.

Vứt dứt lời, Đoan Mộc Tiểu Mạn nói với Cổ Nhạc:

- Cổ Nhạc, có mang Liệt Không ngọc trên người không? Thời gian cấp bách, nhanh theo ta về hậu sơn.

Cổ Nhạc trịnh trọng lấy Liệt Không ngọc từ trong ngực đưa ra, quay người bước tới nhìn Hàn Vũ Long, lắc đầu ra hiệu không cần nhiều lời, thấp giọng nặng nề nói.

- Xin Hàn tông chủ thứ lỗi, có rất nhiều chuyện Ngự Thiên cung muốn Tô Dật cho một đáp án, ngươi gấp, lão hủ cũng sốt ruột. Đối với Ngự Thiên cung, Tô Dật không chỉ là một Ngự Hồn sư thiên phẩm, ta tin sau khi Tô Dật tỉnh dậy cũng hy vọng bản thân ở trong Ngự Thiên cung chứ không phải ở Vô Lượng môn!

Thân thể cao lớn uy vũ của Hàn Vũ Long khẽ cứng lại, nhìn thương thế trên vai Tô Dật, thương thế của hắn thật sự quá nặng, căn bản không thể sai sót, lập tức cắn răng nói.

- Đoan Mộc cung chủ, Vô Lượng môn có việc quan trọng, chờ tới khi Tô Dật tỉnh lại nhất định phải để ta gặp hắn đầu tiên!

⚝ ✽ ⚝

Đoan Mộc Tiểu Mạn quăng về phía Hàn Vũ Long một chút lãnh ý, căn bản không để ý tới, lại như có như không nhìn thoáng qua Tô Dật.

Liệt Không ngọc trong tay vù vù rung động, phù văn thần bí không ngừng lưu chuyển, trong nháy mắt năng lượng trong bầu trời nhanh chóng tụ tập.

Cuồng phong nổi lên, lấy Đoan Mộc Tiểu Mạn làm trung tâm, huyết khí tiêu tán, tuyết tan ra.

Nhất thời bên trên hư không phong lôi oanh minh, vết nứt không gian chỉ được một người lọt qua trực tiếp hiện ra.

Đoan Mộc Tiểu Mạn nhẹ nhàng băng lãnh, một đường vòng cung màu lam hiện lên trên không trung, bóng hình xinh đẹp liền biến mất.

- Chúng ta cũng đi thôi!

Hai người lắc đầu, gương mặt Hàn Vũ Long lại càng thêm sốt ruột, Cổ Nhạc hỏi thế nào hắn cũng không chịu trả lời, trong lòng Cổ Nhạc càng không biết rốt cục Hàn Vũ Long quan tâm chuyện gì.

Trung Chấn hậu sơn, Ngự Thiên thần điện được khắc từ bạch ngọc.

Hàn Vũ Long đã về Linh Nhạc Phong trước, mà Cổ Nhạc đỡ lấy Tô Dật đi theo chân Đoan Mộc Tiểu Mạn tiến vào Ngự Thiên thần điền, bên trong tràn ngập một luồng khí tức thâm hậu cổ xưa.

Cung điện không lớn, trang trí cũng cực kỳ đơn giản, phong cách lộ ra mấy phần lạnh lẽo như chủ nhân Đoan Mộc Tiểu Mạn của nó.

Không mang theo chút tình cảm nào, chỉ có vô tình cùng yên tĩnh.

Bóng hình xinh đẹp của Đoan Mộc Tiểu Mạn đi phía trước, Cổ Nhạc theo phía sau, lời nói thanh lãnh truyền tới:

- Mang Tô Dật đưa tới Ngự Thiên địa mạch, để hắn nhanh chóng khôi phục!

- Ngự Thiên địa mạch?

Cổ Nhạc để Tô Dật qua một bên, đi lên phía trước, khom người nói:

- Cung chủ, địa mạch là nơi chỉ có các thế hệ cung chủ mới có thể vào! Tô Dật làm sao có thể?

Thanh âm Đoan Mộc Tiểu Mạn dần suy yếu, thân thể khẽ lay động, nói:

- Gọi thêm Lạc Vô Nhai cùng Long Phá Sơn tới, giúp ta…

- Ầm!

Chỉ thấy khóe miệng Đoan Mộc Tiểu Mạn chảy xuống một giọt máu rơi trên đất, bóng hình xinh đẹp không nhiễm chút bụi trần đột nhiên ngã xuống.

- Cung chủ!

Cổ Nhạc quá sợ hãi, vội vàng đỡ Đoan Mộc Tiểu Mạn dậy, nói:

- Cung chủ, rốt cục xảy ra chuyện gì?

Đoan Mộc Tiểu Mạn đã hôn mê, trong miệng nỉ non:

- Cứu Tô Dật trước… cứu Tô Dật trước!

Ánh mắt Cổ Nhạc đỡ Đoan Mộc Tiểu Mạn phức tạp, thương thế của nàng rất nghiêm trọng, sắc mặt đỏ thẫm cố giả bộ vừa rồi đã trở nên trắng bệch, nguyên khí cùng năng lượng linh hồn sắp khô kiệt, quay đầu nhìn về phía Tô Dật.

- Rốt cục hai người họ đã xảy ra chuyện gì?

Trong đôi mắt nhợt nhạt hiện lên chút kinh ngạc.

Bên trên Linh Nhạc Phong, sau khi Hàn Vũ Long trở về, tất cả mọi người đều hăng say hỏi thăm tình hình Tô Dật. Hắn nói qua một chút, ra hiệu mọi người không cần lo lắng, sau đó cách mỗi canh giờ lại chạy về phía Trung Chấn hậu sơn.

Thời điểm lại chạy tới, hai Chư Hầu trưởng lão đã canh giữ ở trước, bất cứ ai cũng không thể đi vào, Hàn Vũ Long ngượng ngùng quay về mà trong lòng càng thêm bất an, Chư Hầu trưởng lão tự mình trấn giữ, cao tới cỡ nào, chỉ kém mỗi Thái Thượng trưởng lão xuất quan.

Trong vòng một đêm, toàn bộ Ngự Thiên cung đều thức.

Ngự Thiên cung bao gồm Củng Khuyết hồ, tất cả cung điện ốc xá đèn đuốc sáng trưng, Giáo Chức trưởng lão, Chư Hầu trưởng lão cùng tất cả đệ tử Ngự Thiên cung đều đang bận rộn.

Khá nhiều đệ tử thụ thương cũng là tổn thất của Ngự Thiên cung, vô số đan dược được vận chuyển ra từ Thiên Đan trai, rất nhiều nhóm trưởng lão cũng thức suốt đêm trị liệu cho đệ tử của mình.

Điều duy nhất khiến mọi người quan tâm chính là Tô Dật cùng Đoan Mộc Tiểu Mạn, nghe nói Đoan Mộc Tiểu Mạn vừa vào cung liền đi thẳng tới Ngự Thiên thần điện, mà Tô Dật cũng bị Cổ Nhạc trực tiếp đưa vào hậu sơn.

Rất nhiều người đều đang suy đoán rốt cục Tô Dật có quan hệ gì với Đoan Mộc Tiểu Mạn, mà hắn cùng Đoan Mộc Tiểu Mạn đã xảy ra chuyện gì dưới đáy biển.

Nhưng có thể xác định một điều chính là Tô Dật đã thắng cá cược của mình, không chỉ thành công xuống tới hai mươi ngàn mét, hơn nữa còn thành công sống sót đi ra.

Đến nỗi lời nói hào hùng “Tứ đệ nhất của Tô Dật, mọi người đều mong mỏi đại hội biểu dương sau trận thi đấu Ngự Thiên hồn.

Đêm dài, trăng sáng trên cao, vô số chấm nhỏ giống như bàn cờ đan chéo vào nhau.

Lạc Vô Nhai cùng Long Phá Sơn vô cùng bận rộn, mà rất nhiều trưởng lão vào thời điểm đêm khuya đều nhận được ngày thi đấu Ngự Thiên Hồn thứ hai vẫn diễn ra như thường lệ.

Bên trên Linh Nhạc Phong, tất cả mọi người đều hân hoan nhảy cẫng, Hàn Vũ Long rốt cục cũng yên lòng, xem ra Tô Dật đã bình yên vô sự.