Chương 1690
Long Phá Sơn cùng Lạc Vô Nhai bao gồm Chư Hầu trưởng lão liên tục vuốt râu, tấm tắc tán thưởng, có thể chính mắt nhìn thấy thành tựu của Tô Dật, thật sự kinh sợ không thôi.
Dưới hai mươi nghìn mét ngăn cơn sóng dữ, trực tiếp kề vai sát cánh chiến đấu cùng Đoan Mộc Tiểu Mạn, người tuổi trẻ như vậy quá mức chói mắt.
Trong lòng hai người có cùng cách nghĩ, có thể xuống tới dưới hai mươi nghìn mét, ở toàn bộ Ngự Thiên cung cũng cực kỳ hiếm thấy, sợ rằng với tu vi như bọn họ muốn hạ xuống hai mươi nghìn mét cũng phải tiêu hao không ít tâm lực.
Đây không chỉ là năng lượng linh hồn nghịch thiên, mà thêm vào đó phải có phẩm chất linh hồn cường hãn, người này có hi vọng rất lớn!
Tất cả mọi người đều nhìn Tô Dật với ánh mắt chờ mong, sau này nếu Ngự Thiên cung có Tô Dật sẽ càng thêm huy hoàng.
Gần bắt đầu Thiên Phong Bài Vị chiến, nếu Tô Dật đại diện Ngự Thiên cung tham gia, Ngự Thiên cung nhất định có thể đại sát tứ phương, dương oai hoàn vũ!
Trong lòng Cổ Nhạc cùng Long Phá Sơn, Lạc Vô Nhai đều có cách nghĩ giống nhau, Tô Dật ở bên cạnh lại có sắc mặt khó coi.
Đứng trên đài cao, tâm thần lay động không ngừng, không có một chút tâm tư khen ngợi.
Tô Dật nhìn vào tâm thần, hắn hiểu khá rõ thương tích bản thân vẫn cực kỳ nghiêm trọng, hết thảy đều dựa vào gia gia Đoan Mộc Tiểu Mạn cho đan dược mà chống đỡ.
Lúc này Tô Dật đến đây, chỉ vì muốn cầu tình cho Quân Hạo Thiên, khen ngợi gì gì đó, dù sao cũng sẽ không chạy được.
Tiếng hô vang vọng khắp nơi, như sấm sét quanh quẩn bên tai.
Trong nháy mắt, trong lòng Tô Dật như được châm lên một đám lửa, cố nén đau đớn trong cơ thể, Tô Dật đứng dậy, gật đầu chào hỏi Cổ Nhạc trưởng lão bên cạnh, đồng thời không ngừng mỉm cười phất tay những người phía dưới.
Nhận thấy được Đoan Mộc Tiểu Mạn có chút không đúng, bên trong ánh mắt bình tĩnh xuất hiện một tia sốt ruột.
- Còn có thể sao?
Đoan Mộc Tiểu Mạn hỏi.
Khóe miệng Tô Dật phác họa nụ cười, ánh mắt kiên nghị, dùng nguyên khí truyền âm nói:
- Tình huống chật vật như vậy, ngươi cùng ta đều gắng gượng vượt qua, không có đạo lý lại thua ở nơi đây! Ngươi xem, sĩ khí Ngự Thiên cung đã tăng lên rồi.
Khóe mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn co lại, chỉ có ở trước mặt Tô Dật, Đoan Mộc Tiểu Mạn trong trẻo lạnh lùng mới mang một chút màu sắc như vậy.
Cổ Nhạc vung tay lên, phía sau mấy đệ tử Ngự Thiên cung đem ba chiếc hộp hồn thạch trình lên, Cổ Nhạc liếc mắt, nói.
- Tô Dật, đây là ba món đồ trước đây nói qua, ba miếng Động Huyền Thiên Hỏa Đan, Thanh Diễm Âm Đỉnh, cùng với Ngự Thiên Thông Hành lệnh!
Tiếp đó, khí tức quanh người Cổ Nhạc trào dâng, kình phong vô cùng trong nháy mắt đem ba tấm lụa phủ ném ra.
- Xoạt!
Lụa đỏ xốc lên, lập tức uy áp linh hồn phô thiên cái địa xen lẫn mùi thuốc nồng nặc tràn ngập toàn bộ quảng trường Trung Chấn, mọi người vì đó mà run lên.
- Rầm!
Vô số ánh mắt trên quảng trường đồng loạt nhìn chằm chằm ba cái rương kia, trong cổ họng hiện ra vô số âm thanh nuốt nước bọt.
Động Huyền Thiên Hỏa Đan, Huyền Phẩm đan dược cấp cao, không phải tông môn bình thường có thể có được.
Lại thêm trên Thanh Diễm Âm Đỉnh cùng Ngự Thiên Thông Hành lệnh, giờ khắc này thể hiện được địa vị của Tô Dật ở toàn bộ Ngự Thiên cung không ai có thể vượt qua, tài nguyên của Ngự Thiên cung có thể được mang ra sử dụng.
Điều làm cho người ta cảm thấy khiếp sợ là Tô Dật vẫn không phải là người của Ngự Thiên cung, chỉ là Ngự Hồn Sư thiên phẩm được Ngự Thiên cung chứng nhận.
Nhân tài như vậy nếu như ở lại Ngự Thiên cung, nhất định Ngự Thiên cung có thể lại lên một tầng nữa, có lẽ đứng sau Đoan Mộc, lại là một nhân vật khủng bố.
Phía dưới đài có ước ao, có đố kị, cũng có sùng bái, càng nhiều hơn vẫn là ánh mắt kinh ngạc, nhìn từng ánh mắt nóng bỏng phía dưới, Tô Dật vẫn còn có chút không quá tự nhiên.
- Tô Dật, chúc mừng ngươi! Trước đây lão hủ đã nói qua, nếu ngươi tới tổng bộ, nhất định có thể nhận được thành tựu lớn hơn! Hiện tại đã vượt ngoài tưởng tượng của ta.
Tô Dật tiếp nhận ba hộp gỗ, cố nén tâm mạch đau đớn mà nói:
- Cổ Nhạc trưởng lão, tiểu tử có được ngày hôm nay, cũng đều nhờ công lao của ngài.
Cổ Nhạc khẽ gật đầu, không được tự nhiên cho lắm, thiên phú siêu quần, trong lòng càng thêm tán thưởng Tô Dật.
Lời nói vừa dứt, Cổ Nhạc quan sát phát hiện ánh mắt Tô Dật nhìn chằm chằm về phía Quân Hạo Thiên cùng với đoàn người Tử Phong trưởng lão.
Lập tức, trong lòng Cổ Nhạc liền hiểu rõ ý đồ dù có bị thương cũng cố gắng đến tham gia buổi khen thưởng của Tô Dật.
- Cổ Nhạc trưởng lão, Quân Hạo Thiên sẽ bị xử lý như thế nào?
Quân Hạo Thiên, Tử Phong cùng hắn đồng thời đến mười lăm ngàn mét, Tử Phong là người giật dây huyết sắc Đoạn Kiếm hải, dù có nghiêm phạt thế nào cũng đều không quá đáng.
Nhưng Quân Hạo Thiên, Tô Dật lại cảm thấy hắn không xấu như đã nghĩ,... ít nhất... so với Tả Khâu Phong, cũng được xem là người quang minh lỗi lạc.
Huống hồ dựa vào thực lực của chính mình, Quân Hạo Thiên chưa chắc đã không thể bơi tới mười lăm ngàn mét, nhân tài như vậy nếu Ngự Thiên cung loại bỏ, quả thật rất đáng tiếc.
- Hài tử Hạo Thiên này, ngay khi mang Tử Phong trở lại, tự mình đã chạy đến thiết luật đường báo cáo mọi chuyện, hiện tại hết thảy trưởng lão đều đã biết, chúng ta không tiện ra mặt cầu tình, cho nên cung chủ mới nói xử lý trước mặt mọi người.
Sau đó, Cổ Nhạc xoay người, uy áp linh hồn lần thứ hai phóng ra, trong mắt tinh quang lóe lên.
- Ầm!
Xung quanh mọi người đang ồn ào náo động, nghiêm khắc nói.
- Thi đấu Ngự Thiên hồn, có được người tài, Tô Dật có thể được hai hạng đệ nhất, đúng là chuyện may mắn của Ngự Thiên cung ta, thế nhưng có thưởng tất có phạt!
- Phạt? Xem ra xử lý chuyện của bọn người Tả Khâu Phong rồi.
- Hơn thế nữa, Tử Phong cùng Tả Khâu Phong đã gây ra chuyện lớn như vậy, xử lý là đáng đời! Xém chút hại đến toàn bộ đệ tử Ngự Thiên cung, nên giết!
Một số đệ tử Ngự Thiên cung được thông báo trước, trong nháy mắt tâm tình thán phục chuyển đổi thành phẫn hận.
Trong lòng đối với Tô Dật khâm phục đến dường nào, thì đối với Tả Khâu Phong, Tử Phong bọn họ căm hận chừng đó.
Trong đó tiếng kêu lớn nhất có một vài phổ thông trưởng lão, nhờ Tô Dật kịp thời chạy tới, đệ tử của bọn họ mới thoát khỏi Đoạn Kiếm hải.
Nếu không thì lấy tu vi võ đạo của đệ tử bọn họ, lập tức không chịu nổi thương tích tâm hồn, sẽ bị dìm chết tươi sống.
Rất nhanh, Cổ Nhạc liền mệnh lệnh đệ tử dẫn Tả Khâu Phong cùng mấy chục người lên trên đài cao, bọn ngươi Tô Dật cũng trực tiếp lui khỏi vị trí bên cạnh ngồi xuống, lẳng lặng nhìn bọ họ xử lý.
- Tất cả mọi chuyện, mọi người đều có nhận thức đại khái, Tả Khâu Phong bí mật chế tạo ma vật huyết trận, ý đồ tu luyện ma công, Tử Phong dùng thi đấu Ngự Thiên Hồn để trả thù, gây nên sóng to gió lớn! Cung chủ đã ấn định thi đấu ở Đoạn Kiếm hải, lại ra tay độc thủ, tặc nhân như vậy nên bị trừng phạt, răn đe!
Lập tức, hàng ngàn hàng vạn ánh mắt như sư tử nổi điên, hung hăng nhìn chằm chằm Tả Khâu Phong, sát ý ngập trời.
- Giết! Giết!
- Giết chết những tên súc sinh này!
Nhận trừng phạt liên tục mấy ngày khiến đám người Tả Khâu Phong tiều tụy không ít, này lúc, tiếng chửi rủa không dứt, hơi sơ sảy một chút, nước bọt văng ra cũng có thể khiến bọn họ chết đuối, càng không dám ngẩng đầu lên.
Có người kích động quá mức, trực tiếp bò lên đài cao, dải lụa linh hồn trong tay ầm ầm sinh ra, mày là được người khác ngăn lại, Đoan Mộc Tiểu Mạn lạnh lùng nhìn Tả Khâu Phong đang quỳ, trong mắt hơi lạnh tỏa ra.
- Tả Khâu Phong! Ngươi có lời gì muốn nói không?
Lạc Vô Nhai giận dữ hét lớn.
Tả Khâu Phong bị gọi tên, cả người khẽ run lên, vài sợi tóc đen bay loạn, nhìn ra vô cùng tang thương.