Chương 1691
Long Phá Sơn cùng với một đám Chư Hầu trưởng lão nhanh chóng đứng dậy, dùng sức đánh ghế kia thành bột mịn, lửa giận như hỏa sơn bạo phát.
- Tả Khâu Phong, vì tên súc sinh nhà ngươi, xém chút hại toàn bộ Ngự Thiên cung, ngươi không có một chút ăn năn hối hận nào sao?
- Cũng may Đoan Mộc cung chủ đã phát hiện sớm, nếu để ma vật Đoạn Kiếm hải sinh thành, toàn bộ Vân Châu đều bỏ mạng theo ngươi, không biết lục lục tam châu nhất hải sẽ xảy ra tai biến thế nào, ngươi là tội nhân của toàn bộ Ngự Thiên cung.
- Ngươi còn không biết tội sao tên cẩu tặc làm mưa làm gió kia?
Các Chư Hầu trưởng lão khắp nơi ở sườn núi mắng to, nước bọt văng khắp nơi, lúc đầu tất cả mọi người có chút nghi vấn việc Đoan Mộc Tiểu Mạn dời thi đấu đến Đoạn Kiếm hải.
Trải qua những khó khăn trắc trở, mới chợt hiểu thì ra Đoan Mộc Tiểu Mạn đã sớm biết dưới đáy Đoạn Kiếm hải có biến hóa, quyết định tìm ra người âm mưu gây họa này.
Cung chủ phân cung Ngự Thiên cung ở Thiên Long đại lục, Thái Hành đại lục, Tiên Kiếm đại lục, Thần Hổ đại lục, Thái Thanh đại lục, Vô Cực đại lục, Trung Châu, U Châu, Thương Hải, từng người hai mắt mở lớn, gân xanh nổi lên, mặt đỏ như sư tử gầm thét, hận không thể ăn tươi nuốt sống đám người Tả Khâu Phong.
- Ngươi đã không nói lời nào, những người khác thì sao?
Tay áo Lạc Vô Nhai phất lên.
Đám người Vu Khôn, Thành Cao Minh quỳ bên cạnh thần hồn đã sớm kinh hãi, khi bị điểm danh, lập tức run rẩy thân mình.
Bọn họ nằm rạp trên mặt đất, trán không ngừng dập trên mặt đất, tạo ra vô số hố nhỏ, khóc lóc cầu xin Đoan Mộc Tiểu Mạn trên cao.
- Cung chủ, ta sai rồi, chúng ta không biết gì cả.
- Đúng vậy, đều là Tả Khâu Phong khư khư cố chấp, mới gây thành đại họa như thế.
- Thật sự chúng ta không biết gì cả, cầu xin cung chủ tha mạng.
Hai vị phó cung chủ bắt đầu khóc lóc kể lể, ngay sau đó từng hàng người quỳ xuống khóc thảm thương.
Chỉ một thoáng, như tiếng quỷ khóc sói tru vang lên, trước đó bọn họ là một đám người Ngự Thiên cung làm mưa làm gió, hiện tại bọn họ giống như chuột chạy ngang qua bị mọi người hô đánh, chật vật vô cùng.
- Đều câm miệng cho ta.
Sắc mặt Tả Khâu Phong bình tĩnh, tiếng rống giận dữ hét lên.
Vừa rồi lão ta nhất quyết không nói gì, trong nháy mắt nhãn thần hiện lên một tia hận ý, quát lớn:
- Đoan Mộc! Được làm vua thua làm giặc, không cần nhiều lời! Dù sao cũng chỉ có một lần chết, ngươi cứ ra tay đi, không cần ở nơi đó làm nhục ta!
Liên bộ nhẹ nhàng, gió thơm từng trận bay tới, Đoan Mộc Tiểu Mạn thánh khiết giống như cô hồng tiên tử, ánh mắt lạnh lẽo tràn ngập khinh thị châm chọc.
- Vậy sao ngươi còn chưa động thủ?
Đoan Mộc lạnh lùng nhìn Tả Khâu Phong.
Đầu tiên Tả Khâu Phong có chút sững sờ, hàm răng cắn chặt, hận ý trong lòng đối với Đoan Mộc Tiểu Mạn lần thứ hai bạo tăng.
- Ngươi thật ác độc, Đoan Mộc! Sát nhân tru tâm sao? Để cho ta tự sát với trước mặt mọi người à? Được.
Khóe mắt run lên, sắc mặt Tả Khâu Phong thâm trầm nham hiểm, khớp xương kêu lộp bộp, cả người kình khí bạo tăng.
Một cổ uy áp tràn ngập linh hồn lần thứ hai bạo tăng, lập tức nổ ầm một tiếng ngã nhào xuống, đầu nặng nề ngã trên mặt đất, tựa như một luồng thi thể.
Ngồi trên cao, dải lụa băng xanh trong tay Đoan Mộc Tiểu Mạn đã nhanh chóng tiêu thất, còn sót lại từng đợt khí tức tử vong.
- Thần Tuyết ấn!
Mọi người dồn dập hít vào một ngụm khí lạnh, Hàn Vũ Long dưới đài bên trong đám cường giả ánh mắt hơi khép lại.
Thiên Sương Thần Tuyết ấn, là hai bộ công pháp Hoàng Phẩm cấp cao do Đoan Mộc Tiểu Mạn tự nghĩ ra, Thiên Tuyết ấn là võ kỹ cường đại, bao hàm cả kỹ năng không gian trong đó, mà Thần Vương ấn là một bộ hỗn kỹ cực kỳ lợi hại, chỉ thích hợp cho Đoan Mộc Tiểu Mạn tự mình tu luyện, đối với năng lượng linh hồn, linh hồn uy áp cũng là công pháp hữu dụng.
Thần Tuyết ấn ra, linh hồn diệt hết!
Theo lời đồn chỉ cần bị Thần Tuyết ấn phong ở trên người, thân thể, thần thức đều sẽ bị Đoan Mộc Tiểu Mạn thao túng, linh hồn uy áp sẽ nhanh chóng giảm xuống.
Nếu không được giải phong, cuối cùng hàng ngàn tĩnh mạch thật nhỏ đến mức tận cùng sẽ bị băng tinh thể đóng băng, người bị phong ấn chỉ biết trơ mắt nhìn tử vong đến gần, bảy ngày sau, cuối cùng cũng hóa thành băng nhân vỡ nát.
Lúc đó, thần thức vẫn còn, ngoại trừ cảm giác lạnh lẽo đến mức tận cùng, còn cảm nhận uy áp vô tận, đến cuối cùng, như rơi vào vương quốc băng tuyết, trong mắt hiện ra huyễn cảnh.
- Đoan Mộc Tiểu Mạn muốn hành hạ Tả Khâu Phong đến chết.
Tóc gáy Hàn Vũ Long dựng thẳng, bàn tay toát ra mồ hôi lạnh.
- Phốc phốc!
Trong nháy mắt, Tả Khâu Phong giống như một con rắn co giật, ánh mắt phẫn hận vừa rồi lập tức biến thành đông cứng, da màu xanh đen làm cho người khiếp sợ không thôi, cực kì khủng bố!
Chỉ trong chốc lát, Tả Khâu Phong liền không động đậy nữa, như một khối tượng băng, cứng ngắt.
Thấy bộ dáng của Tả Khâu Phong, mười mấy người cầm đầu cũng trực tiếp xụi lơ trên mặt đất, trong khoảng thời gian ngắn, tiếng dập đầu vang lên không ngừng, giống như một trận địa chấn nhẹ, chấn động không ngừng.
Rất nhiều người trực tiếp bị dọa đến tiểu ra quần, trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ đài cao biến thành cảnh tượng cực kỳ xấu hổ.
- Lạc Vô Nhai, những người làm mưa làm gió mấy năm này đều ở đây sao?
Đoan Mộc Tiểu Mạn lạnh lùng hỏi.
Trong lòng Lạc Vô Nhai cả kinh, lập tức cung kính nói
- Toàn bộ ở chỗ này, một vài người khác đã nhận trừng phạt thích đáng.
- Vậy những người này đều đẩy tới vực sâu thiết luật đường đi!
Lạc Vô Nhai ngẩng đầu nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn, mọi người càng thêm cả kinh, một lần này Đoan Mộc Tiểu Mạn quả quyết sát phạt, động sát tâm, hắn cũng không dám nhiều lời.
Mấy chục người này được Ngự Thiên cung bồi dưỡng, tiêu hao vô số nhân lực, vật lực, tài lực, nói giết liền giết, Đoan Mộc Tiểu Mạn quyết tuyệt như vậy khiến tóc gáy bọn họ đều dựng lên, từ đầu đến chân dường như tưới một chậu nước lạnh.
- Đây chính là mục đích cung chủ có mặt, đã hai lòng, chết không có gì đáng tiếc! Người đâu, mau mang người xuống! Lập tức thi hành!
Ánh mắt Cổ Nhạc không chút thông cảm, hừ lạnh một tiếng.
Trong nháy mắt, mọi người dập đầu còn mạnh hơn, xương sọ nứt ra không phải là ít, sắc mặt mỗi người xám xịt, một đám đệ tử Ngự Thiên cung ở phía dưới khiếp sợ vỗ tay tán thưởng.
Mà đám người Lý Thi Nhiên cùng Hàn Vũ Nhu, nghe được quyết định như vậy, khuôn mặt nhỏ khẽ động, tay áo nắm chặt, có chút không đành lòng, khuôn mặt ngưng trọng.
- Còn Tử Phong của Củng Khuyết hồ, cũng đưa đến vực sâu đi!
Đoan Mộc Tiểu Mạn yếu ớt nói, xoay người trở lại chỗ ngồi.
Bên thưởng bên phạt, trước mặt mọi người Đoan Mộc Tiểu Mạn trừng phạt thẳng tay, đây không chỉ là lời giải thích cho mọi người mà còn một lời cảnh tỉnh, người của Ngự Thiên cung đã hai lòng, tuyệt không được nuông chiều!
Đều cùng xuống mười lăm ngàn mét nhưng kết quả của Quân Hạo Thiên, Tử Phong cùng Tô Dật hoàn toàn khác biệt!
- Cung chủ!
Tử trưởng lão nghe đến tên Tử Phong, trong nháy mắt kích động vô cùng, đẩy đoàn người ra xông lên đài cao, giống như bị điên.
Tay Đoan Mộc Tiểu Mạn khẽ giơ lên, một tường băng chắn ngang, băng tinh đầy trời đong đưa trước mắt mọi người.
Tử trưởng lão đã bị cố định tại chỗ, thân thể đung đưa trong gió, ánh mắt trống rỗng, thần tình hiu quạnh.
- Cung chủ, Tử Phong nhất thời hồ đồ, cầu xin người mở một con đường sống, lão hủ nguyện ý bị phạt thay hắn.
Đôi môi Tử trưởng lão run rẩy, lạnh lẽo vô cùng, áp lực linh hồn rót vào xương tủy, chấn động hồn người.