Chương 1696
Khi nghe những lời này, Đan Hồng Công đứng lên trong sự ngưỡng mộ, dáng người hắn đứng thẳng tắp, hương mặt với cảm giác thỏa mãn.
- Lần này mang theo đến đứa trẻ trong nhà, đối với đan dược thuật rất có thiên phú, đặc biệt dẫn tới thi đấu Ngự Thiên Hồn giới thiệu cùng mọi người, nếu không thì, cái pháp đỉnh Huyền Phẩm cao cấp ta vẫn chưa yên tâm lấy ra cho con bé dùng.
Hai vị trưởng lão Mặc, Hồng nghe xong, khuôn mặt hứng thú vô cùng, chỉ nghe Đan Hồng Công ở một bên nhỏ nhẹ lên tiếng:
- Như Huyên, còn không ra bái kiến Đoan Mộc cung chủ cùng nhị vị Đan Tông cự phách! Khích lệ thế này, không thể thất lễ được.
Chỉ thấy, năm người trong hàng có một thiếu nữ mới mười lăm mười sáu tuổi, vẻ mặt thanh tú, mái tóc đen dài chải cao phía sau đầu, một chiếc trâm xanh lá được vắt ngang, như ngọc phỉ thúy, dịu dàng, nhã nhặn.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng ưỡn cao ngực như hai tiểu bạch thỏ kiêu ngạo, nhún nhảy đi tới trước mặt Đan Hồng Công, nhẹ nhàng nói:
- Gia gia!
- Cái gì? Không ngờ là cháu gái của Đan Hồng Công, tuổi còn trẻ đã có thể thuần thục thao túng Xế Lôi Đỉnh, thật không tưởng tượng được.
Rất nhiều người bao gồm cả Hàn Vũ Nhu đối với chân thành lễ độ, đúng mực của cô bé có vài phần thích thú, vẻ mặt Đan Hồng Công trên đài càng thêm vui vẻ.
- Như Huyên, đi chào hỏi đi.
Lúc đi qua bên cạnh Tô Dật, Đan Như Huyên nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn, trong lơ đãng toát ra một chút khinh thường, giống như đang tuyên cáo, Tô Dật đã cầm hai đệ nhất trong tay, ở luyện đan này, nàng tuyệt đối sẽ là vương giả!
Trong lòng cảm giác sự không thân thiện của Đan Như Huyên nhưng Tô Dật cũng không để lộ quá nhiều tâm tình, sóng mắt bình tĩnh như cũ, bên trong thầm nói.
- Quả nhiên gia gia thế nào thì nuôi ra cháu gái như thế, mặc dù vẻ ngoài có lễ phép đi nữa nhưng trong nội tâm vẫn xem thường bất cứ ai.
Trong lòng Tô Dật cười lạnh.
Nhìn tư thái đẹp mặt khom xuống trước người, chân thành hành lễ trước Đoan Mộc cung chủ, Tô Dật có chút chấn động, đối với hảo cảm bên ngoài trong nháy mắt bị quét sạch.
- Tiểu nữ Đan Như Huyên, bái kiến Đoan Mộc cung chủ, bái kiến Mặc trưởng lão, Hồng trưởng lão!
Ánh mắt đẹp có chút mong chờ của Đoan Mộc Tiểu Mạn, tuyết nhan chợt hiện không chút dao động, nhàn nhạt lên tiếng:
- Được rồi, chúc mừng Đan Hồng Công có cháu gái tốt.
Chỉ nói vài câu, ánh mắt đã không nhìn lên người Đan Như Huyên nữa.
Chỉ một thoáng, Đan Như Huyên cảm giác được Đoan Mộc Tiểu Mạn không quá thưởng thức nàng, mày Đan Như Huyên hơi nhíu lại.
Nhưng rất nhanh liền nở nụ cười, bởi vì Mặc trưởng lão nói:
- Đan Hồng Công, sau khi cuộc thi đấu Ngự Thiên Hồn kết thúc, nhất định phải cho Như Huyên tới Thiên Đan Trai ta dạo một chút, lâu rồi Thiên Đan Trai không có người mới, đều chỉ có mấy lão già khọm chúng ta giữ cửa thôi.
- Đúng vậy, ha ha ha! Nha đầu Như Huyên kia, ta nhìn cũng rất yêu mến!
Đài trên bốn người trò chuyện vô cùng vui vẻ, giống như trực tiếp tuyên án tử hình Linh Nhạc Phong, Cổ Nhạc đứng ở một bên chủ trì, sắc mặt có chút lúng túng.
Đám người Hàn Vũ Nhu dưới đài càng thêm căm giận bất bình, lầm bầm nói:
- Đang nhận người thân sao? Kết thúc kiểm tra đo lường rồi à, làm bộ làm tịch cái gì, thật là nực cười!
- Đúng vậy! Chúng ta còn chưa được mở ra, làm sao biết chúng ta thua chứ?
A Sơ tức giận đến giậm mạnh chân, nói lớn.
Rất nhanh, thanh âm liền truyền đến tai Tô Dật, hắn không khỏi lắc đầu cười khổ:
- Đan Hồng Công lại có lô đỉnh Huyền Phẩm cao cấp, nội đan Yêu Tông cảnh, đổi lại người khác đã sớm chịu thua rồi, cũng chỉ có người Linh Nhạc Phong vẫn còn kiên trì!
Nhìn dưới đám người Thiên Trường, A Sơ, trong nháy mắt Tô Dật mừng rỡ, càng tự tin hơn.
- Nhị vị trưởng lão, bình thứ ba còn chưa kiểm tra đo lường, việc nhà các ngươi có thể để sau hay không?
Tô Dật nhẹ nhàng nói.
Tô Dật lên tiếng, làm cho bốn người đang khí thế ngút trời hơi ngừng lại, biểu tình cực kỳ khó coi.
Mặc trưởng lão hừ nhẹ một tiếng, nhìn Tô Dật, lại nhìn bình đan dược của Linh Nhạc Phong.
- Ngươi là người nào? Lão phu kiểm tra đo lường đan dược, còn chưa tới phiên ngươi tới xen mồm!
- Đan dược Linh Nhạc Phong, bình thường không có gì lạ, dược khí hoàn toàn không có! Ta thấy không cần kiểm trắc cũng được.
Hồng trưởng lão đến gần, uy áp linh hồn trải ra, không mở bình thuốc ra, linh hồn tơ nhện quanh quẩn miệng bình, ngửi mấy lần.
- Không phải chứ? Hồng trưởng lão lại còn nói không có dược khí, chẳng lẽ Linh Nhạc Phong lần này có gì sai lầm rồi?
- Tô Dật không chiếm được đệ nhất?
- Tô Dật là Ngự Hồn Sư, cũng không phải là Luyện Đan Sư, đám người Linh Nhạc Phong kia có thể luyện ra cái quái gì?
- Nói cũng phải, xem ra chuyện Tô Dật cứu Quân Hạo Thiên đã không thể thực hiện rồi, Quân Hạo Thiên đáng thương, cứ như vậy bị tuyên cáo tử vong!
Trong nháy mắt, dưới đài nổi lên tiếng tranh luận chất vấn, đại đa số mọi người vì câu nói của Hồng trưởng lão, có người thở dài, cũng có người khinh thường, xem như thất vọng không thấy được sự vui vẻ.
- Sao biết được, Hồng lão đầu thối lắm!
A Sơ giận dữ hét lớn, Hàn Vũ Nhu kéo tay A Sơ.
- A Sơ, đệ trở về! Trước đây chúng ta luyện chế được đúng là như vậy, không có chút dược khí nào.
Hàn Vũ Nhu cũng bắt đầu khẩn trương, rồi chợt lập tức trấn định lại, hỏi Thiên Trường.
- Thiên Trường sư huynh, đan phương xác định không có vấn đề gì chứ?
Thiên Trường chắc chắc gật đầu, trầm giọng nói:
- Ta lấy danh nghĩa Linh Nhạc Phong mà thề, đan dược này tuy quý hiếm, nhưng đan phương ở Ngự Thiên cung cũng có thể tra được, ta học tập đan phương từ nhỏ, không có sai!
Hàn Vũ Nhu nhướn mày, biết giờ nói gì cũng vô ích, chỉ có kết quả mới có thể chứng minh được.
Niềm tin là chìa khóa của vấn đề, Tô Dật tin tưởng Linh Nhạc Phong, đem tài nguyên cùng lô đỉnh giao cho bọn họ, mọi người Linh Nhạc Phong cũng sẽ tặng lại tín nhiệm cho Tô Dật.
- Tô Dật, tin tưởng chúng ta, đan dược không có vấn đề!
Tiếp thu được nguyên khí truyền âm, Tô Dật mỉm cười, đây là đồng đội của hắn, huynh đệ tỷ muội vào sanh ra tử, hắn không thể không tin.
Khóe miệng hơi nhếch lên, hắn khinh thường nhìn Hồng trưởng lão, Mặc trưởng lão lên tiếng.
- Hồng trưởng lão, kết quả tài năng chứng minh tất cả! Là lừa hay ngựa, cứ lôi ra là biết.
Hồng trưởng lão cùng Mặc trưởng lão có chút không kiên nhẫn, hai người quanh năm ngâm mình trong dược khí, làm sao sẽ không nhận rõ được dược khí thế nào, đây rõ ràng là Tô Dật khinh thường bọn họ.
Đan Như Huyên đã đứng bên cạnh Đan Hồng Công, mày tràn ngập ý cười, như đang cười nhạo Tô Dật suy nghĩ hoang đường.
Chẳng lẽ một Ngự Hồn Sư không mấy kinh nghiệm như hắn lại có thể sánh ngang cùng Chưởng Đan trưởng lão cự phách của Ngự Thiên cung được.
Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, mấy câu này của Tô Dật khiến khá nhiều Luyện Đan Sư bất mãn.
Mặc dù Tô Dật cứu mọi người, nhưng lại không để hai vị Mặc, Hồng trưởng lão vào mắt, chính là không để Ngự Thiên cung, không để Thiên Đan Trai vào mắt.