← Quay lại trang sách

Chương 1697

Đan Tông nhất mạch, tất cả đệ tử trẻ tuổi dồn dập cuồng mắng!

- Tô Dật! Hồng trưởng lão nói không có chính là không có, ngươi nói năng lỗ mãng như vậy, không khỏi có chút quá phận sao?

- Đừng tưởng rằng ngươi cứu chúng ta, thì có thể muốn làm gì Đan Tông thì làm!

- Ta thấy ngươi chính là tên ngu ngốc! Đan dược chỉ là vẻ bề ngoài, bên trong trống rỗng.

Nghe tiếng chửi rủa châm biếm tràn ngập, Tô Dật gãi gãi lỗ tai, không cần phải nhiều lời nữa, trong lòng sát khí mạnh mẽ toát ra.

Xoay người nói với Đoan Mộc Tiểu Mạn:

- Xin Đoan Mộc cung chủ tự thân mở bình thuốc cho ta.

Giờ khắc này, ánh mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn đặt trên người Tô Dật, sóng mắt lưu chuyển, không biết Tô Dật có chủ ý gì.

Việc này liên quan đến mặt mũi Đan Tông, đến tính mạng Quân Hạo Thiên, ánh mắt băng lãnh của Đoan Mộc Tiểu Mạn nhìn chằm chằm Tô Dật.

Nàng ta phát hiện Tô Dật không có chút gì là đùa giỡn cả.

- Ngươi xác định sao?

Đoan Mộc Tiểu Mạn từ tốn nói, mày cau lại.

Lại một lần nữa xác định, là Đoan Mộc Tiểu Mạn cho Tô Dật thêm cơ hội, Đoan Mộc Tiểu Mạn hy vọng Tô Dật có thể biết khó mà lui, hai đệ nhất cũng đủ ưu tú rồi.

- Ta xác định!

Trong đôi mắt sâu thẳm của Tô Dật lộ ra vẻ kiên nghị, chắc chắc không gì sánh được.

- Vèo.

Vừa dứt lời, quanh thân Đoan Mộc Tiểu Mạn trào dâng khí tức kinh khủng, lập tức một dải lụa trắng bay thẳng chạy ra, trực tiếp trùng kích ở trên nắp bình.

- Ầm!

Nắp bình văng ra, trái tim tất cả mọi người tức vòng theo nắm bình nhảy lên, tất cả chỉ trích vỡ vụng trong phút chốc.

- Hô!

Một trận gió nhẹ thổi qua, nơi nắp bình vẫn không có chút dược khí bay ra, tựa như chai không vậy.

Hồng trưởng lão đứng gần bên cạnh, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt khinh thường càng thêm trầm trọng.

- Phốc phốc!

Hai tay nhỏ bé của Đan Như Huyên che miệng bật cười, hai mắt cong như lưỡi liềm, Đan Hồng Công ngồi bên cạnh không mỉm cười, đánh nhẹ Đan Như Huyên một cái.

- Như Huyên, người ta cũng không phải là người của đan đạo, con cười như vậy chẳng phải chúng ta không có khí độ sao?

Hai tay Đan Như Huyên chồng lên nhau, đặt bên trên đầu gối, nhẹ nhàng dời xuống, vẫn không ngừng ý cười:

- Gia gia, Huyên Nhi biết sai rồi.

Mặc, Hồng trưởng lão thì lắc đầu không ngừng, đối mặt với người bướng bỉnh như Tô Dật, nhất định không biết nói gì cho phải.

- Vô tri tiểu nhi, không nên ép lão phu làm chuyện tuyệt tình?

Mày kiếm Tô Dật dựng thẳng, bên trong tâm thần một đạo huyết khí bắt đầu cuồn cuộn, không thể tin tưởng, nhẹ nhàng lắc đầu.

- Không thể nào, nhất định có gì sai lầm! Tuyệt đối không thể không có chút dược khí nào.

Tô Dật nhíu mày nói.

Trong lòng Tô Dật buồn bực không thôi, Cửu Chuyển Long Lân Thảo được lấy từ Cửu Tinh cốc, trực tiếp nhổ tận gốc.

Lúc đó linh khí xông thiên, dược khí tràn đầy, tự tay hắn trồng trong không gian thần bí.

- Thời điểm giao cho mấy người Thi Nhiên, linh khí cũng còn xông thẳng lên trời, làm sao luyện chế xong lại không có nửa phần dược khí?

Lúc này dưới đài đã sớm cười vang một trận, tất cả mọi người chỉ vào bình thuốc cười to không ngừng.

- Ha ha! Ta chưa từng thấy qua tên nào ngu xuẩn như vậy, cho thể diện mà không cần! Ha ha ha!

- Ta nhìn trong bình thuốc này, căn bản cũng không có đan dược, chỉ là gạt người mà thôi.

Vẻ mặt Cổ Nhạc có chút bối rối, đi tới bên cạnh Lạc Vô Nhai, thấp giọng nói:

- Vô Nhai, không có chút dược tính, hôm qua ngươi làm thế nào phán định đây là Huyền Phẩm?

Vẻ mặt Lạc Vô Nhai ngưng trọng, nhưng cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, vỗ vỗ bả vai Cổ Nhạc, nói ra:

- Không thể nói! Không thể nói! Nhưng ta có thể nói cho ngươi đây tuyệt đối là Huyền Phẩm đan dược!

Long Phá Sơn trực tiếp đứng lên, tức giận kêu lên:

- Cái gì mà không thể nói không thể nói, nếu hôm nay ngươi không nói ra, ta đánh ngươi răng rơi đầy đất!

Mọi người dưới đài cười đến đau bụng, Hàn Vũ Long toát ra một đạo lãnh điện, lập tức những người gần đó trong lòng phát lạnh, bắt đầu thu liễm thần sắc, ngậm miệng không nói!

- Nhu nhi, không có việc gì, trở về Vô Lượng môn, cha tìm người dạy ngươi đan đạo! Cái đồ bỏ này thì có gì tốt!

Hàn Vũ Long nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Vũ Nhu, với tình yêu thương tràn đầy.

- Không thể, không thể nào.

Lý Thi Nhiên lo sợ không yên lùi lại phía sau, khuôn mặt A Sơ, Thiên Trường, Hàn Vũ Nhu đều rất khó coi.

Da đầu như tê dại một hồi, Thiên Trường nhỏ giọng nói:

- Không thế nào! Lúc mới đi ra, vẫn có dược khí bốc lên, tại sao lại như vậy chứ?

- Nhất định Hồng lão đầu chấm sai, mắt bọn họ mờ rồi! Không biết chỗ tốt của bảo bối.

A Sơ vẫn cứng đầu như trước, lớn tiếng nói.

- Tiểu đệ đệ, ngươi cũng không cần già mồm át lẽ phải như vậy, mặt cũng đã mất hết rồi, còn cần phải kiên trì cái gì?

Những đệ tử đội ngũ khác bao gồm những trưởng lão, tỏ rõ sự thất vọng cùng khinh miệt đối với mấy người Linh Nhạc Phong, những người đã không nhận ra thực tế.

Tô Dật đứng trên đài cao, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, hai mắt khẽ di chuyển, tỉ mỉ suy nghĩ rốt cuộc vấn đề nằm ở nơi nào.

Mặc dù hắn không phải là Luyện Đan Sư, thế nhưng dù hắn chưa ăn qua thịt heo cũng đã thấy qua heo chạy! Đan dược này tuyệt đối là có chuyện! Trong lòng Tô Dật kiên định không ngớt.

- Tài liệu? Đan phương? Hỏa hầu? Linh hồn lực khống chế? Lô đỉnh?

Trong lòng hắn có chút hỗn độn, Tô Dật không biết rõ nguyên do:

- Không thể, nhất định chỗ nào đó có vấn đề!

Đột nhiên, nghĩ đến thời điểm sau cùng, tâm thần thay đổi thật nhanh, một tia sáng lạnh lóe lên trong đầu hắn.

- Từ bỏ đi, hai vị Mặc, Hồng kiểm tra chắc chắn không sai được.

Đoan Mộc Tiểu Mạn truyền âm nói với Tô Dật.

Lập tức, lần thứ hai Tô Dật nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn, nhẹ nhàng nói:

- Đoan Mộc cung chủ, ta muốn tự thân kiểm tra đo lường!

Nghe những lời này, mặt Đoan Mộc thoáng lạnh xuống, bóng dáng nhỏ bé khẽ thở dài, trong lòng biết nếu Tô Dật không rõ ràng chắc chắn không từ bỏ.

- Tô Dật, một đứa trẻ cuồng vọng, ngươi đây đang chất vấn lão phu sao?

Mặc trưởng lão trời sinh tính nóng nảy, nghe những lời này, lập tức xông tới.

Tô Dật cũng không để ý, khóe miệng hơi nhếch lên, bả vai đứng vững, liếc mắt nhìn Mặc trưởng lão, lại chỉ vào Hồng trưởng lão nói.

- Đoan Mộc cung chủ, không phải ta chướng mắt Đan Tông nhất mạch của Ngự Thiên cung, có điều chuyện gì cũng có kỳ tích, ta tin tưởng những đồng đội của mình, đó là tâm huyết, là sức lực phấn đấu của Linh Nhạc Phong.

- Hừ, hay cho một câu tâm huyết, hay cho hai chữ đồng đội, tiểu nhi mồm miệng rất thông minh.

Hồng trưởng lão yếu ớt bĩu môi một cái.

Không đợi Đoan Mộc trả lời, trong nháy mắt Tô Dật tỏa ra sát khí sắc bén, Thái Hư Thần Hải không ngừng tuôn ra nguyên khí cổ động, tựa như trường giang đại hà đổ xuống, sát khí dày đặc vờn quanh người hắn.

Làn sóng không khí mãnh liệt làm cho hai vị Chưởng Đan trưởng lão kinh sợ thối lui hai bước, khóe mắt co giật.

Tô Dật nhướn mày, nhìn Hồng trưởng lão:

- Há mồm ngậm miệng đều bảo người ta là tiểu nhi, cho rằng mình già thì hay lắm sao, bớt ở chỗ này cậy già lên mặt, ta không tin Linh Nhạc Phong, chẳng lẽ đi tin hai Chưởng Đan trưởng lão các ngươi mới xuất hiện sao?

- Ngươi mới nói cái gì! Có giỏi nói lại một lần xem.

Hồng, Mặc trưởng lão tức giận đến mặt đỏ tới mang tai, cả người kình khí bạo phát, trong nháy mắt xông thẳng về phía nơi Tô Dật đang đứng.

Già nhưng thân thể vẫn cường mãnh, trên đài cao vẫn không ngừng chấn động, lập tức bị Cổ Nhạc cùng Lạc Vô Nhai ngăn lại!

Khí thế trên đài đột nhiên nóng như bốc lửa, dưới đài tiếng mắng chửi không ngừng, mọi người dồn dập chỉ vào Linh Nhạc Phong cùng Tô Dật mà mắng.

Mà rất nhiều Khí Tông, Võ Tông cùng Hồn Tông tỏ vẻ cẩn thận, rất sợ dẫn vào trong cuộc chiến.

- Được! Nói thật hay!

Đám người Hàn Vũ Nhu vỗ tay tán dương, ánh mắt lấp lánh, Hàn Vũ Long cũng vỗ tay không dừng, miệng rống to.

- Tô tiểu tử, nói thật hay! Đừng sợ, Hàn mỗ ta ủng hộ ngươi!