← Quay lại trang sách

Chương 1698

Lâm Sương Bình mới vừa rồi còn trêu ghẹo Tô Dật, lại nở nụ cười như hoa, nói với Lãnh Vũ Ninh:

- Tính khí tiểu tử này ta thật sự rất thích, Vũ Ninh, hắn chính là người quậy một trận kinh thiên động địa ở Trung Châu ngươi phải không? Ngươi nói xem sao?

- Tiểu tử này, biểu hiện không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhưng thật sự thì hai trưởng lão cũng có chút cậy già lên mặt, Tô Dật cũng khiến miệng bọn họ nói ra lời thô tục, quả nhiên tiểu tử miệng lưỡi sắc bén, tâm trí hơn người! Có thể khiến Thánh sơn nổi giận cũng không phải người thường!

Ánh mắt Lãnh Vũ Ninh hiện lên một tia lạnh lẽo, Tô Dật dưới cái nhìn của nàng, khó chơi hơn hai vị Chưởng Đan trưởng lão kia nhiều lắm.

Đầu của Đan Như Huyên có chút choáng váng, cục diện xoay ngược trở thành sân nhà của Tô Dật.

Ánh mắt mọi người đều biến thành Tô Dật tranh chấp cùng hai vị Mặc Hồng trưởng lão, trong nháy mắt hàm răng cắn chặt, nắm chặt bả vai Đan Hồng Công.

- Gia gia! Vẫn còn thi hay không thi.

Sắc mặt Đan Hồng Công cũng khó coi vô cùng, trong nháy mắt đứng dậy, quát lớn một tiếng:

- Ta nói này, vẫn còn trong cuộc thi! Không thể so nhanh lên để đến vòng thi đấu kế tiếp à.

Nghe vậy, trong lòng Tô Dật đã sớm không vừa mắt hai ông cháu Đan Hồng Công này, mắt hơi híp lại, nói:

- Ngươi là Đoan Mộc cung chủ hay Chưởng Đan trưởng lão? Nơi đây có phần để ngươi lên tiếng sao?

- Ngươi!

Đan Hồng Công quát lớn một tiếng.

Lão ta vỗ bàn, năng lượng linh hồn vô tận nhấc lên vô số gợn sóng không gian rung động.

Trong nháy mắt cảm giác được một cổ uy áp mạnh mẽ xông đến, nghiền ép khiến bản thân hắn không thể đứng dậy nổi.

- Tô Dật!

Đoan Mộc Tiểu Mạn liếc mắt nhìn Đan Hồng Công, lại nhìn chằm chằm Tô Dật, thanh âm nhẹ nhàng, lại như thiên âm hồi chuyển, toàn bộ quảng trường lập tức yên lặng trở lại.

- Ngươi tự mình đi kiểm tra đo lường! Tuy nhiên, việc này không chỉ liên quan đến tính mệnh Quân Hạo Thiên, còn liên quan đến mặt mũi Đan Tông, ngươi tự cân nhắc đi.

- Tiểu tử! Nếu ngươi có thể nhìn ra thứ gì, tên hai Mặc, Hồng hai người chúng ta sẽ viết ngược lại.

Ánh mắt Hồng trưởng lão như bốc hỏa.

Tô Dật khoát khoát tay, nhẹ giọng mỉm cười nói:

- Không cần như vậy, các ngươi đã là Đan Tông trưởng lão, nếu như ta thắng, mỗi người các ngươi tự thỏa mãn một điều kiện của ta là tốt rồi!

- Tiểu tử này, thật đúng là khôn khéo, bất cứ lúc nào cũng dự tính mưu mô.

Lạc Vô Nhai vuốt chòm râu cười nói.

Long Phá Sơn cũng thay đổi tư thế ngồi, để bản thân thoải mái một chút.

- Tiểu tử này trước giờ sẽ không đánh trận nếu không nắm chắc, cố ý chọc cho hai lão nhân kia tức giận, thật đúng như các ngươi nói, nhất định có ý định quỷ quái gì rồi.

Long Phá Sơn càng thêm hứng thú, muốn nhanh chóng xem có chuyện gì xảy ra.

- Được, tiểu nhi, nếu ngươi đúng, hai huynh đệ chúng ta mỗi người đều bằng lòng một điều kiện của ngươi.

Chợt, bày ra tư thế, tất cả mọi người nhường vị trí cho Tô Dật, hai bình thuốc đầu tiên đã được lấy đi.

Tất cả mọi người vây xem như ngừng thở, hai mắt trợn lớn, đều muốn nhìn kỹ một chút đến cùng Tô Dật có biện pháp gì xoay chuyển tình thế.

Chỉ thấy Tô Dật vận chuyển nguyên khí, nguyên khí thuộc tính vô cùng êm ái vờn quanh bình thuốc, trong nháy mắt một viên đan dược từ trong miệng bình dũng mãnh tiến ra.

Một viên dược hoàn đen nhánh thật nhỏ, được nguyên khí nâng đỡ không ngừng xoay tròn, không có sáng bóng, không có dược khí, không có thứ gì.

- Rầm!

Rất nhiều đệ tử đã bắt đầu lén nín cười, Tô Dật vẫn đem nguyên khí vờn quanh bên trên đan dược, dược hoàn đen nhánh nhìn qua khá tầm thường, thậm chí còn thua xa một dạng Tăng Khí tán.

- Cố làm ra vẻ huyền bí!

Quá nửa buổi, thời gian từng giây từng phút trôi qua, toàn bộ hình ảnh bắt đầu tĩnh lại.

Long Phá Sơn cùng với một đám Chư Hầu trưởng lão cũng đã mất đi hứng thú, khẽ lắc đầu.

Chỉ có Đoan Mộc Tiểu Mạn ngồi ngay ngắn trên đài cao, nhìn không dời mắt, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng đầy tín nhiệm đối với Tô Dật, trong lòng khẽ nói:

- Có thể, ngươi có thể!

- Lão Lạc, có lẽ ngay cả ngươi cũng nhìn nhầm rồi! Tô Dật trong tình huống tiến thoái lưỡng nan nên mới một mực kiên trì thôi.

Long Phá Sơn nhíu mày, không ngừng vuốt râu nói.

- Không phải, hắn đang xác định!

Ánh mắt Lạc Vô Nhai một đạo tinh mang xẹt qua.

Trong nháy mắt, hai vị Hồng, Mặc trưởng lão vỗ bàn, Hồng trưởng lão quát lớn một tiếng.

- Được rồi, người đừng ở nơi đó làm bộ! Làm cho tất cả mọi người bồi tiếp ngươi càn quấy!

Khóe miệng Mặc trưởng lão hơi nhếch lên, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Dật đang chìm trong cảm giác, rồi lại nhìn xung quanh toàn trường, với gương mặt thong dong bình tĩnh.

- Ta tuyên bố, đệ nhất thi đấu Ngự Thiên Hồn thuộc về…

Đan Hồng Công hơi hơi đứng lên, thi đấu đan tuyệt đối là người say mê Đan đạo chứng minh tốt nhất, ánh mắt Đan Như Huyên vô cùng ngạo mạn, vẻ mặt cũng tỏ cao ngạo khi chiến thắng.

- Đội 27.

- Này.

Hàn Vũ Nhu bắt đầu cảm thấy cấp bách, đám người Lý Thi Nhiên cùng Thiên Trường dồn dập kêu la:

- Còn chưa kết thúc đâu, ngươi không thể tuyên bố!

Mặc trưởng lão yếu ớt liếc mắt nhìn, hít sâu một hơi, trung khí mãnh liệt từ trong lồng ngực bạo phát, từng chữ từng chữ từ trong miệng tuôn ra.

- Kim!

- Dương!

- Ầm!

Cùng trong nháy mắt, bên trên nửa khoảng không hoàng mang lóe lên, lập tức một cổ dược hoàn cực kỳ mãnh liệt từ dải lụa đen nhánh phóng lên cao.

- Ầm ầm!

Xuyên qua bầu trời, những sóng gợn không khí theo năng lượng chùm sáng trong nháy mắt gạt ra, kim mang xông thẳng lên trời như xuyên qua thái cổ mà đến, trực tiếp bay thẳng về phía không trung.

Chỉ một thoáng, không gian vặn vẹo, biến động ngập trời, phong vân nhanh chóng tập kết bao phủ, thiên địa ảm đạm.

Bầu trời rộng lớn trong vắt nhanh chóng bị che khuất, mây đen che phủ, tinh vân lấp lóe phun trào!

Vô số ngôi sao lóng lánh, phối hợp với ánh sáng thật nhỏ rung động, toàn bộ thiên không đột nhiên kỳ dị không gì sánh được, rực rỡ chói sáng.

Không chỉ có mây đen, sấm gió rền vang, vô số ánh chớp chói sáng như những con linh xà phun trào, gầm thét không ngừng.

- Gào gừ!

Thiểm điện như mãnh thú trong nháy mắt đánh vào trên đài cao, vô số hoa lửa văng ra, thiên địa rung chuyển, khí tức cổ xưa tràn ngập xung quanh khoảng không.

Bởi vì trùng kích mãnh liệt vừa rồi nên sinh ra lay động kịch liệt, rơi xuống tương đối gần Mặc trưởng lão, hai mắt kinh ngạc mở lớn, như không thể hiểu nổi.

Lúc này, tất cả Chư Hầu trưởng lão cũng đều đứng lên, ánh mắt dao động không ngừng, toàn trường lặng ngắt như tờ, dại ra ngay tại chỗ, dường như không biết nói thế nào.

- Xuy xuy!

Chỉ thấy chùm tia sáng ngút trời, dược hoàn bên trong khoảng không vốn đen nhánh đã bắt đầu bong ra từng mảng, giống như vụn sắt rơi xuống, chậm rãi hiện ra chân dung.

Trên đan dược nhỏ phủ tinh vân, không ngừng tản ra khí tức màu trắng sữa thật dày, giống như thần mang.

Đan thể trong suốt, như có thể thấy được bên trong có một vòng xoáy cực nhỏ ngưng kết, không ngừng điên cuồng bắt đầu khởi động!

Trời sinh dị tượng, tất có đan dược kinh thế hãi tục được sinh ra.

Một cổ kình phong ngập trời như vậy, thật lâu không tiêu tan, tựa như uy áp, đưa dược khí vào mũi mỗi người.

Dược khí dâng trào như sóng triều, như chỉ muốn tới gần nó, nó như dược phẩm cực kỳ tốt khiến tâm thần người ta thanh thản, như rơi trên đám mây, thư thái vui sương không thể tả.

Đoan Mộc Tiểu Mạn ngồi ngay ngắn trên ghế cao, thân hình hơi có biến hóa, trong đôi mắt sâu bất ngờ lóe lên tia kinh ngạc.

Mà Đan Như Huyên thì đã chấn động đến tột đỉnh, dạng rung động kỳ quái này nàng ta chưa từng thấy qua.

Tất cả Chư Hầu trưởng lão, bao gồm cả Đan Hồng Công, Hàn Vũ Long dưới đài, nhìn dị tượng đầy trời trong lòng cả kinh, chấn động vô cùng, hai miệng cùng thốt lên.

- Địa Phẩm sơ cấp! Là đan dược Địa Phẩm sơ cấp.