Chương 1704
Từ nãy giờ Quân Hạo Thiên trầm muộn, trong lúc nhất thời dường như đã giải được khúc mắc, đối mặt với lời mời của Chư Hầu trưởng lão Ngự Thiên cung, trong nháy mắt có chút không biết làm thế nào, nhưng trên mặt lại nở nụ cười, trong lòng cực kỳ ấm áp.
Tô Dật cười ha ha một tiếng, giao cho Quân Hạo Thiên thông hành lệnh Cổ Nhạc vừa cho hắn.
- Bọn họ đều không hiểu ngươi, thật ra ngươi rất nguyện ý ở lại Ngự Thiên cung đúng không?
Tô Dật cười nói.
Quân Hạo Thiên giật mình ngẩng đầu, nhìn thông hành lệnh Ngự Thiên tản ra thần tích trong tay, tâm thần chấn động, mày kiếm treo cao, không ngừng lắc đầu.
Đây chính là bằng chứng có thể tùy ý lựa chọn đan dược, pháp khí trong Ngự Thiên cung!
Mấu chốt nhất là dựa vào vật này có thể nhận được Thái Thượng trưởng lão dốc lòng chỉ đạo, sau này có thể sẽ trở thành đỉnh phong Ngự Thiên cung!
- Tô Dật, cái này ta không thể nhận, nó thuộc về ngươi!
Đôi mắt Quân Hạo Thiên hiện lên chút vội vàng, về tình về lý hắn đều không thể nhận.
Nhóm Chư Hầu trưởng lão vừa rồi còn mồm năm miệng mười nhất thời ngừng tranh chấp, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, chăm chú nhìn Tô Dật.
Chỉ thấy Tô Dật mỉm cười, thần sắc thản nhiên, tiện tay ném lệnh bài vào trong ngực Quân Hạo Thiên, trong đôi mắt đen kịt tràn ngập vẻ nghiêm túc.
- Ngươi cần tấm lệnh bài này hơn ta, đây chìa khóa giúp ngươi lại lần nữa tìm được phương hướng, dùng nó làm lại cuộc đời mới, ngẫm lại ngươi muốn làm gì, mà ta có bọn họ là đủ rồi!
- Tô Dật!
Hốc mắt Thiên Trường lại lần nữa ướt át, lập tức dùng sức lau, hôm nay vì bản thân hắn đã khóc lần thứ hai.
Tô Dật nhìn qua bên A Sơ cùng Lý Thi Nhiên đang vui mừng khôn siết, bọn họ đã quên đi mạo hiểm ở dưới Đoạn Kiếm hải.
- Hôm nay bốn đệ nhất công lao hoàn toàn thuộc về bọn họ
Ánh mắt Tô Dật trong trẻo, cười một tiếng.
Trong nháy mắt, đôi mắt sáng lên vẻ nóng rực cùng kiên nghị, nhất thời có chút nhớ đám người Bá Vương tông, bộ dáng của Thanh Hoàng, Âm Minh Dương Minh, đại ca, đại tẩu.
Trong lòng Tô Dật, người vĩnh viễn ở vị trí thứ nhất, nếu như không có phương hướng, không có chỗ dựa vào, người sống vĩnh viễn chỉ là một túi da mà thôi.
Bá Vương tông, đây mới là mục đích thành lập lúc trước!
Nghe thấy câu nói này, trên mặt Quân Hạo Thiên lộ ra chút hổ thẹn, ánh mắt chuyển động, lại càng thêm cảm kích Tô Dật, lập tức run giọng, chắp tay nói.
- Cảm ơn! Tạ ơn ngươi Tô Dật! Ngươi là bằng hữu của Quân Hạo Thiên ta, là huynh đệ ta!
Nhóm Chư Hầu trưởng lão nghe hai người nói chuyện với nhau xong lại càng thêm tán thưởng Tô Dật, ngay cả Long Phá Sơn luôn luôn không đứng đắn cũng trở nên nghiêm túc, thu hồi ánh mắt tùy ý.
- Tiểu tử này thật sự chỉ mới mười bảy mười tám tuổi sao? Phần tâm trí thành thục tới mức này có chút kinh khủng!
- Hắn luôn ngoài dự liệu, cuối cùng có một ngày hắn sẽ vượt qua tất cả sự chờ mong của mọi người!
Lãnh Vũ Ninh có chút chấn kinh, cảm xúc sôi sục.
Lâm Sương Bình liếc mắt nhìn, dường như có được vô tận chờ mong, thở dài một cái nói:
- Hiện tại không phải hắn đã vượt qua mong đợi của tất cả chúng ta sao?
Ngay vào lúc này, thời điểm Trung Chấn tiền phong đang vô cùng huyên náo, Đoan Mộc Tiểu Mạn đứng dậy, ngọc thể thơm mát, như một tiên tử cực kỳ hoàn mỹ, không vướng bụi trần.
Áo dài theo gió mà động, bên trong hoàn mỹ thần vận hiện lộ ra mỹ cảm thanh trần thoát tục tuyệt thế, ánh mắt thánh khiết trong suốt giống như lấn tuyết mang sương, nhiếp tâm người khác, để người khác nhìn mà sợ hãi, không dám có nửa phần khinh nhờn.
Giờ khắc này Đoan Mộc Tiểu Mạn phóng xuất ra một đạo uy áp linh hồn khiến người khác phải kinh hãi, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ hội trường, một thanh âm sâu kín vang tận mây xanh, trực tiếp truyền vào trong tai Tô Dật.
- Tô Dật! Ngươi xong rồi à?
Tô Dật xoay người lại, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Đoan Mộc Tiểu Mạn giống như chuẩn bị đi, trước khi đi còn gọi Tô Dật.
- Được… được!
Sau khi nói ra miệng, Tô Dật cảm giác mình không biết nói cái gì!
Phía dưới uy áp vô biên, khuôn mặt thanh lãnh tuyệt lệ như thiên nữ giáng trần, ở trước mặt nàng, Tô Dật cảm giác mình nhất thời trở nên cực kỳ nhỏ bé.
Một luồng sức mạnh cực hạn thật lâu khó mà bình tĩnh xuất hiện trong lòng, tâm hải chập trùng phiêu đãng, mười phần kịch liệt.
Bị nữ tử thánh khiết thông tuệ này kêu gọi, Tô Dật như rơi vào đám mây, ảo mộng không chân thực, cước bộ không tự giác đuổi theo, chậm rãi đi về phía Đoan Mộc Tiểu Mạn.
- Cung chủ là đang gọi Tô Dật đi sao?
Long Phá Sơn có chút kinh ngạc, nhưng trong lòng lại càng không thể tưởng tượng nổi.
Ngay cả Linh Nhạc Phong bên này cũng thoáng lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người thật sự khiếp sợ nhìn Tô Dật chậm rãi đi về phía Đoan Mộc Tiểu Mạn.
- Cha!
Mày xinh đẹp của Hàn Vũ Nhu cau lại, hai mắt ứa nước tuôn ra lửa giận vô biên.
Vừa rồi Đoan Mộc Tiểu Mạn biểu hiện quan tâm quá phận với Tô Dật, khiến Hàn Vũ Nhu cảm thấy không thoải mái, nhẹ giọng nói với Hàn Vũ Long.
Hàn Vũ Long cũng bắt đầu gấp, thân thể khôi ngô rời khỏi đám người, vừa sải bước ra, khí tức Kim Long trong nháy mắt tuôn ra quanh thân, khí tức cuồn cuộn như sấm gió đánh về phía trước.
- Ầm!
- Dừng lại!
Lấy lại tinh thần, Tô Dật có chút mờ mịt, ngơ ngác nhìn Hàn Vũ Long gọi mình phía sau, nói:
- Hàn tông chủ! Có chuyện gì?
- Đoan Mộc cung chủ, ngươi có nhớ mình đã từng đồng ý gì với ta ở dưới Đoạn Kiếm hải không?
Dưới Đoạn Kiếm hải, Hàn Vũ Long tiến tới nghĩ cách cứu viện hai người Đoan Mộc Tiểu Mạn cùng Tô Dật, nói đến lúc đó muốn Tô Dật đi theo Hàn Vũ Long về Vô Lượng môn.
Mà trở lại Ngự Thiên cung, Hàn Vũ Long mỗi lần chạy qua chạy lại đều không gặp được Tô Dật, lần nữa thi đấu Ngự Thiên hồn rốt cục kết thúc, bất kể thế nào hôm nay cũng phải mang Tô Dật rời đi.
- Ta đồng ý ngươi cái gì?
Đoan Mộc Tiểu Mạn khẽ nghiêng đầu, ánh mắt ngạo mạn thanh cao, trong nháy mắt một đạo linh hồn bắn ra.
- Phịch phịch phịch!
Hàn Vũ Long liền lùi lại, một chỗ huyết khí dâng lên, vẻ mặt kiện nghị như đao cắt lộ ra mấy phần tái nhợt.
Chỉ nghe “tốc một tiếng, khí tức Kim Long liền bị chôn vùi như đá chìm đáy biển.
- Tông chủ!
Mấy tên cường giả Vô Lượng môn trong nháy mắt xông lên, ánh mắt sắc bén như đao quang nhìn chằm chằm phía trước.
Đoan Mộc Tiểu Mạn vẫn chậm rãi tiến về phía trước, không thèm quan tâm tới Vô Lượng môn.
- Tô Dật, đi theo ta hay đi cùng hắn, tự ngươi suy nghĩ kỹ càng!
Câu nói này Tô Dật đương nhiên hiểu, giữa hắn và Đoan Mộc Tiểu Mạn có rất nhiều chuyện chưa rõ ràng, Ngự Thiên cung cũng có rất nhiều chuyện phải xử lý.
Mắt thấy tình thế lại bắt đầu biến hóa, tâm thần Tô Dật thay đổi thật nhanh, Thiên Nguyên Yêu Hồn trong cơ thể thôi động, nói với Hàn tông chủ:
- Hàn tông chủ, rốt cục có chuyện gì, nhất định lại muốn ta qua Vô Lượng môn?
Hàn Vũ Long đưa tay cản lại, thanh âm đè nén nói:
- Chuyện của thống lĩnh?
Thống lĩnh? Chẳng lẽ là Thần Long thống lĩnh?
Tô Dật nhất thời giật mình, suy nghĩ bay tán loạn, chuyện Kim Long chỉ có bản thân biết, chẳng lẽ Hàn Vũ Long cũng là một trong tám người mở ra bí cảnh lúc trước?
Thế nhưng chuyện Đoan Mộc Tiểu Mạn còn chưa giải quyết xong, thuộc tính hỏa dâng lên dưới chân, một đạo ảo ảnh Tô Dật bay tới.
Suy nghĩ liên tục, Tô Dật chau mày, thở dài một hơi.
- Hàn tông chủ, ngươi là nói đồ vật này?