Chương 1705
Tô Dật đưa ra Long Lân ngọc bài hôm đó Ngũ Trảo Kim Long giao cho hắn trong Kim Long bí cảnh.
Vẻn vẹn một góc, tự dưng ở giữa tràn ngập một luồng uy long lớn lao, chấn động tâm hồn.
Nhìn thấy ý vị Thái Cổ mênh mông như thế, trong nháy mắt Hàn Vũ Long ngăn cản tay Tô Dật, đồng tử đột nhiên co lại nói.
- Thống lĩnh đại nhân!
Hàn Vũ Long ra vẻ muốn quỳ, Tô Dật vội vàng đỡ dậy, tất cả mọi người ở đây đều một lần nữa chấn kinh.
Ngay cả Đoan Mộc Tiểu Mạn cùng trưởng lão Ngự Thiên cung cũng có chút không biết làm sao.
Thế lực đỉnh cấp Vân Châu, Hàn Vũ Long môn chủ Vô Lượng môn, môn chủ thiên tài đỉnh cấp lục lục tam châu nhất hải, vậy mà lại quỳ xuống trước tiểu tử chưa tới mười bảy mười tám tuổi?
- Đây quả thật làm người nghe kinh sợ, rốt cục Tô Dật này có địa vị thế nào?
- Xem ra Hàn Vũ Long cực kỳ quan tâm đến Tô Dật, năm lần bảy lượt vì Tô Dật chống đối với cung chủ chúng ta!
- Ta nhìn cảm thấy Hàn Vũ Long tựa như muốn quỳ xuống trước Tô Dật!
Niếp Song Tuyệt, Long Phá Sơn cùng đám người Lâm Sương Bình líu ríu nghị lụận không nghỉ, trong mắt tràn ngập vẻ hiếu kỳ, trong lòng càng thắc mắt về thân phận của Tô Dật.
- Người ở đây quá nhiều, Hàn tông chủ, chuyện gì cũng chờ ta qua Vô Lượng môn rồi nói được chứ?
Tô Dật nhỏ giọng nói ra.
- Thật kinh khủng, Long… khụ! Thiên Phong bài vị chiến sắp bắt đầu, không còn kịp rồi!
Hàn Vũ Long nóng nảy, đầu chảy đầy mồ hôi.
Trong lòng Tô Dật hơi chấn động, Thiên Phong bài vị chiến đúng thật cũng không còn mấy ngày nữa, nếu như lại đi Vô Lượng môn, thời gian về căn bản không cho phép.
Mà từ thái độ của Hàn Vũ Long, xem ra quả thật có chuyện cực kỳ khẩn cấp.
- Thế này đi, Ngự Thiên cung kết thúc, chúng ta tụ hợp ở U Châu, trước khi Thiên Phong bài vị chiến, ta và ngươi sẽ thương lượng tốt!
- Cái này… được! Thống lĩnh đại nhân!
Thân thể Hàn Vũ Long lớn gần gấp hai Tô Dật, nói.
- Tạm thời đừng tiết lộ thân phận của ta, coi như ta vẫn là Tô Dật!
Tô Dật bị Hàn Vũ Long gọi như vậy, nhất thời cảm giác có chút xấu hổ.
Sau đó Hàn Vũ Long lấy ra một ngọc thạch hình vuông toàn thân kim sắc đưa cho Tô Dật, khí vận trên đó kéo dài, khẽ cảm ứng liền có thể phát hiện quy tắc không gian bên trong phong phú.
Khuôn mặt Hàn Vũ Long run lên, biết mình vừa rồi lỡ lời, lập tức vẻ mặt có chút hổ thẹn.
- Vậy cứ thế đi, Hàn tông chủ, sau này chúng ta lại về U Châu!
Hàn Vũ Long ngượng ngùng chắp tay, trên trán sớm đã kích động không thôi, lấy được đáp án trong lòng đã khiến hắn vui vẻ không thôi.
- Lạc Vô Nhai, đi sớm tới U Châu chuẩn bị! Chuyện còn lại toàn bộ giao cho Cổ Nhạc! Cổ Nhạc, sau này phó cung chủ Ngự Thiên cung chỉ có một mình ngươi! Quản lý Ngự Thiên cung cho tốt!
Một câu nói nhẹ nhàng lưu lại, Đoan Mộc Tiểu Mạn đã biến mất không thấy bóng dáng, chỉ lưu lại một chuỗi băng tinh lam sắc trong hư không, còn có làn gió thơm mát vô tận.
- Gì chứ! Phó cung chủ?
Tròng mắt Long Phá Sơn đã ném trên mặt đất.
Mà Cổ Nhạc phía xa còn đang vui sướng vì đạt giải nhất, mệnh lệnh của Đoan Mộc Tiểu Mạn khiến lão có chút kinh ngạc, khuôn mặt tang thương hiện ra mấy phần chấn kinh.
- Chúc mừng Cổ Nhạc trưởng lão!
Tô Dật nói.
- Sư phụ, chúc mừng sư phụ trở thành phó cung chủ Ngự Thiên cung!
Thiên Trường cùng bọn người A Sơ nhanh chóng quỳ xuống, cúi đầu thật sâu trước Cổ Nhạc.
- Wow, may mắn đều chạy đến lão Cổ Nhạc này!
- Ha ha ha, ai bảo Linh Nhạc Phong đắc thế chứ, bốn đệ nhất, ngươi cũng mau đi xem đi!
Lạc Vô Nhai khẽ cười nói.
Sau đó tinh quang trong mắt bắn ra, vô cùng mừng rỡ, đi lên phía trước hành lễ với Cổ Nhạc.
- Thuộc hạ phân cung U Châu Lạc Vô Nhai, xin bái kiện tân phó cung chủ Ngự Thiên cung!
Sau đó tất cả mọi người đều quỳ xuống hành lễ với Cổ Nhạc, Cổ Nhạc về phía Đoan Mộc Tiểu Mạn, ánh mắt tràn đầy nước mắt kích động.
- Cổ Nhạc đa tạ cung chủ!
Sau đó Tô Dật nhìn tất cả mọi người đều quỳ xuống, dưới chân xuất hiện thuộc tính hỏa, giống như một hỏa đoàn bắt kịp Đoan Mộc Tiểu Mạn đã đi xa.
Cổ Nhạc cất cao giọng nói:
- Đứng lên đi!
Sau khi bọn người Lạc Vô Nhai đứng dậy, không ngừng chúc mừng Cổ Nhạc khiến cảm xúc toàn bộ Linh Nhạc Phong bởi vì tin tức mà vui vẻ tăng vọt!
Trong vòng một ngày, rửa sạch sỉ nhục, mạnh mẽ đoạt bốn đệ nhất, lại còn trở thành phó cung chủ Ngự Thiên cung, thật sự kinh hỉ không thôi.
Tô Dật cùng Đoan Mộc Tiểu Mạn đã đi xa, trong mắt Lạc Vô Nhai lóe lên tinh quang, thấp giọng nói.
- Một bên là Đoan Mộc cung chủ, một bên là Hàn Vũ Long đều vô cùng quan tâm Tô Dật!
- Không phải sao, ở Trung Chấn tiên phong nhiều năm như thế, cũng chỉ có một mình Tô Dật lui tới tự nhiên! Ai, được rồi, Cổ cung chủ, ta về Thương Hải phân cung của ta trước đây! Sau này phải quan tâm Thương Hải phân cung nhé?
Lâm Sương Binh yếu ớt lên tiếng, thanh âm tinh tế tỉ mỉ vờn quanh toàn trường, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vệt lửa đã đi xa.
Vào thời điểm mọi người còn đang tất bật, Hàn Vũ Long cũng quát một tiếng:
- Vô Lượng môn, quay trở về tông!
Nhất thời, tất cả cường giả Vô Lượng môn trải rộng khí vận, kình phong ngập trời trong nháy mắt nhấc lên một vòi rồng nhỏ, rung động không thôi.
Gợn sóng ở giữa không trung đẩy ra, trong nháy mắt quanh không trung như xuất hiện bom đá, cực kỳ mãnh liệt.
- Cha! Tô Dật đâu?
Hàn Vũ Nhu vẫn dịu dàng hô to, vẻ mặt vô cùng sốt ruột, Lý Thi Nhiên cùng A Sơ vẫn còn mang vẻ mờ mịt.
- Tô Dật có chuyện lớn phải làm, không chậm trễ được, Nhu nhi, con có muốn theo cha trở về hay không?
Hàn Vũ Long hỏi, khôi phục vẻ nghiêm khắc lúc trước.
- Không, con không quay về!
Cái miệng nhỏ nhắn của Hàn Vũ Nhu bĩu lên, Hàn Vũ Long tự nhiên biết tâm tư con gái, Tô Dật còn ở đây, làm sao Hàn Vũ Nhu có thể quay về.
Nhưng trước mắt đã tới thời khắc không bình thường, Thần Long thống lĩnh đã tìm tới, nên tiến hành bước kế hoạch tiếp theo.
Hàn Vũ Long khẽ chau mày, ánh mắt nặng nề, trầm giọng nói.
- Cũng được, ta đã lâu chưa về Vô Lượng môn, còn có rất nhiều chuyện muốn làm! Nếu con muốn gặp Tô Dật, qua U Châu tìm cha!
Vừa dứt lời, thuộc tính kim của Hàn Vũ Long điên cuồng bạo phát, toàn bộ không trung cũng vì thế mà run lên.
Hàn Vũ Long cùng một đám cường giả nhanh như chớp giật, xông thẳng về hướng Vô Lượng môn.
Uy thế kình phong cường hãn đột nhiên bao phủ ra, lập tức không thấy bóng dáng.
Nguyên khí dâng lên, chỉ còn lại năng lượng thiên địa vô tận hội tụ bao phủ không gian quanh mình, Hàn Vũ Nhu có chút ngây ngốc.
Hôm nay cha đã xảy ra chuyện gì, cha luôn luôn cực kỳ sủng nàng nhưng lại bỏ nàng đi trước.
Nhất thời trong lòng Hàn Vũ Nhu nghi ngờ không hiểu, ngây người tại chỗ, rất nhanh mấy nhân vật trọng yếu rời đi, người bên trong quảng trường sau khi chúc mừng Cổ Nhạc cũng rời đi.
Cuối cùng, Hàn Vũ Nhu nhếch môi mềm đỏ tươi, theo chân Cổ Nhạc đi về Linh Nhạc Phong.
Mà Quân Hạo Thiên luôn thu liễm cũng không lay chuyển được nhiệt tình của Thiên Trường, cũng đi theo về Linh Nhạc Phong.
Những biến đổi luân phiên này khiến Cổ Nhạc cao hứng cả đêm, toàn bộ Linh Nhạc Phong đều rơi vào tình trạng hưng phấn cực hạn!
Mặc kệ Lý Thi Nhiên hay Hàn Vũ Nhu hỏi Cổ Nhạc tình huống của Tô Dật, Cổ Nhạc cười nói:
- Không có việc gì, hắn chỉ có chút chuyện ở hậu phong.