Chương 1716
Khuôn mặt trắng sáng như tuyết khẽ run lên, Đoan Mộc Tiểu Mạn khóc thút thít nói:
- Ngươi... Ngươi làm cái gì thế?
Không có phản kháng, Đoan Mộc Tiểu Mạn đành tê dại, mềm mại không xương đứng tại chỗ.
- Không có gì, ta chỉ muốn ôm ngươi chút thôi.
Tô Dật thở dài, lại phát hiện thân thể Đoan Mộc Tiểu Mạn co lại, càng thêm cứng ngắc.
- Ta không cần ngươi thương hại!
Đoan Mộc Tiểu Mạn vẫn trấn tĩnh, cố gắng hết sức biểu hiện không có gì thay đổi.
Tô Dật thở dài một hơi, hơi dùng sức một chút, ôm chặt nàng hơn.
Y sa nhẹ mỏng, có thể cảm giác được tựa như tơ lụa hơi lướt qua trước ngực Tô Dật, cảm giác rất thư thái làm cho hắn chậm rãi nhắm mắt lại.
- Ta biết! Chúng ta cũng không cần ai thương hại.
Tô Dật trầm thấp nói.
- Ta giống như ngươi, từ nhỏ đã không được sống cùng phụ mẫu, nhưng ta có một muội muội tốt vô cùng, ta rất thích con bé.
Lần đầu tiên nghe Tô Dật kể phải trải qua cuộc sống tương tự như nàng, thân thể Đoan Mộc Tiểu Mạn run rẩy, than nhẹ một tiếng, nói.
- Nàng ấy có khỏe không?
Chân mày nhíu lại, mắt Tô Dật mở lớn, trong con ngươi đen nhánh lóe lên sự thâm thúy vô tận.
- Nàng cùng huynh đệ tốt của ta đã đến một nơi cực kỳ nguy hiểm tìm ta, ta cũng đi tìm nàng, nhưng sau đó cũng không tìm được, trong một thời gian ta cứ tưởng ta đã mất nàng mãi mãi, nhưng sau đó trải qua nhiều chuyện, ta biết, nàng nhất định còn sống, và đang ở một chỗ nào đó chờ ta!
Dán vào lưng xinh đẹp của Đoan Mộc Tiểu Mạn, Tô Dật cảm giác vô cùng yên tâm, nhẹ giọng tiếp tục nói.
- Ta hiểu được cảm giác người thân biến mất đau đớn thế nào, cũng vì thế mà ngươi mới chiếu cố bọn Thi Nhiên như vậy, chiếu cố gia gia cùng mọi người, ta rất cảm kích sự thiện lương của ngươi. Hiện tại, ngươi là sư phụ của ta, sau này ta sẽ cùng ngươi tìm người, chúng ta đều tin tưởng, hắn nhất định đang ở một chỗ nào đó chờ ngươi!
Bên trong huyền quan, Thiết Hồn Mạch tấm tắc khen hai tiếng, vỗ tay nói với Tô Dật:
- Hảo tiểu tử, bây giờ càng ngày càng nhuần nhuyễn rồi, ngươi còn biết nàng là sư phụ của ngươi, ngươi cứ như vậy mà ôm sư phụ của mình à? Ta nhổ vào! Đồ nhân loại vô sỉ!
Tô Dật liếc mắt, nói nhỏ:
- Ta có cảm giác Đoan Mộc Kình Thiên biến mất cùng việc Tô trưởng lão bị thương có liên quan, như vậy chuyện này cũng là chuyện của ta, Đoan Mộc Tiểu Mạn, ta sẽ không để cho ngươi một mình gồng gánh tất cả chuyện này đâu.
Nghe được Tô Dật nói những lời này, nhiệt độ cơ thể lạnh băng của Đoan Mộc Tiểu Mạn trong nhát mắt như dâng lên, tâm thần có chút dao dộng không lộ ra chút dấu vết nào.
Dựa vào Đoan Mộc Tiểu Mạn, một làn hương thơm ngát không ngừng bay vào mũi hắn, cực kỳ dễ chịu, hai người vẫn duy trì tư thế mập mờ như vậy.
Qua một lúc lâu, khóe môi Đoan Mộc Tiểu Mạn hơi nhếch lên, trong lòng đã nhẹ nhõm trước giờ chưa từng có.
Đầu nghiêng qua một bên, sợi tóc mềm mại lướt qua hai má Tô Dật, nhiệt độ lạnh như băng lan ra kéo dài quanh thân, nhìn Tô Dật phía sau lưng nói:
- Vậy, ngươi ôm đủ chưa?
Lãnh ý lạnh thấu xương lập tức lan trên người hắn, thân hình hắn vội lui lại, và một quả cầu lửa bay vút lên không trung.
Chỉ thấy Tô Dật giống như mũi tên phóng về phía sau, trong nháy mắt hai tay rũ xuống.
- Sư phụ, ta…
Cổ họng hắn nghẹn lại, lúc này Tô Dật mới ý thức được hành vi vừa rồi của hắn to gan thế nào.
Nhìn không chớp mắt, cúi đầu nhìn dưới mặt đất, nghĩ thầm:
- Xong rồi, tiêu thật rồi, người phụ nữ này không đơn giản, đây chính là băng sơn mỹ nhân sống hơn một trăm năm ở Ngự Thiên cung.
- Khụ khụ.
Ánh mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn như nước, xa cách mà nhìn Tô Dật, sự tổn thương vừa rồi đã bị quét sạch, nhìn Tô Dật run rẩy làm nàng có chút buồn cười.
- Ngươi sợ ta như vậy sao?
Trong nháy mắt Tô Dật ngẩng đầu lên, không có vẻ gì là sợ hãi nhìn chằm chằm Đoan Mộc Tiểu Mạn, nói:
- Không sợ!
- Thực sự là buồn cười!
Thiết Hồn Mạch lập tức nói một câu, trong lòng Tô Dật thầm mắng:
- Nếu ngươi lắm miệng một câu nữa, ta sẽ rót sức mạnh ánh sáng vào bên trong huyền quan, để cho ngươi ăn đủ!
Hắn hung tợn nói lập tức làm cho Thiết Hồn Mạch ngậm miệng, Tô Dật chợt kinh ngạc hỏi.
- Sư phụ, đến cùng Kình Thiên sư... thúc ở bên ngoài có mối thù lớn thế với thế lực nào? Là Thánh Sơn sao?
Đoan Mộc Tiểu Mạn nghe nói thế, trong nháy mắt trở nên có chút ngạo mạn, ánh mắt lộ ra sự lạnh lẽo.
- Loại tông môn như Thánh Sơn còn chưa xứng đáng cho Kình Thiên để mắt tới! Nghe nói bộ tộc Lý thị cũng bởi vì Thánh Sơn mới bị tiêu diệt sao?
Tô Dật mạnh mẽ gật đầu, đơn giản đem chuyện nhà Lý thị bị tiêu diệt kể qua một lần.
- Ầm!
Trong nháy mắt, một luồng năng lượng linh hồn cường hãn như bão tố cuồn cuộn, kéo dài toàn bộ không gian địa mạch, hư không ầm vang tựa như khí lưu ngày tận thế bao phủ Tô Dật.
Lập tức, gió ngừng khí dừng, quần áo Đoan Mộc Tiểu Mạn không gió mà bay, đôi chân trắng toát thon dài mơ hồ như lộ ra, Tô Dật lập tức đưa mắt nhìn tới.
- Không ngờ tới lão bà tử Thánh Sơn này! Thiên Phong Bài Vị chiến, ta để cho Thánh Sơn ngươi không được yên bình.
- Sư phụ, người cũng đi tới Thiên Phong Bài Vị chiến sao?
Tô Dật lập tức mừng rỡ vô cùng, mấy chục năm rồi nàng không xuất cung, hiện tại lại muốn đi tham gia Thiên Phong Bài Vị chiến, nhìn ánh mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn mơ màng, lạnh lùng hiện rõ.
- Không xuất hiện, người ta lại quên đi sự tồn tại của Ngự Thiên cung, nên làm cho thế gian lần nữa phải ngưỡng vọng uy danh của Ngự Thiên cung rồi.
Mắt Đoan Mộc hiện lên một tia ngoan độc.
Tâm hải xuất hiện một vùng hàn ý, cảm giác mát lạnh trong nháy mắt tràn ngập nơi đó, Thiên Phong Bài Vị chiến lần này chắc chắn sẽ có động tĩnh rất lớn xảy ra.
Tô Dật nhớ lại lời nói của Tây Vô Tình, cho đến bây giờ Ngự Thiên cung không tham dự bất cứ chuyện gì ở lục lục tam châu nhất hải.
Mà Luyện Khí Sư, Luyện Đan Sư còn có Ngự Hồn Sư bản thân rèn luyện bản tính cao ngạo, cho tới bây giờ không tham gia bất cứ tranh đấu nào ở thế tục.
Sau một thời gian rất dài, Ngự Thiên cung trở nên càng ngày càng cường đại, cũng mơ hồ trở thành thực lực mạnh mẽ ngoài nhất sơn nhị giáo tam tông tứ môn.
Có điều đám Ngự Hồn Sư kinh khủng Ngự Thiên Xuyên, so với võ giả đồng cảnh cường đại hơn rất nhiều.
Cộng vào đó Ngự Thiên cung nắm giữ cung ứng đan phương vũ khí cho lục lục tam châu nhất hải, năm đó Vô Cực giáo đã bị Ngự Thiên cung phong sát ngã nhào.
Nghĩ tới đây, miệng Tô Dật co lại, nụ cười giảo hoạt lướt nhanh trên miệng hắn.
- Thánh Sơn, gần đến lúc cho các ngươi nếm thử ít trái cây ngon rồi đây.
Lập tức bả vai Tô Dật khẽ động, hai tay vang lên vài tiếng lốp bốp liên hoàn, nói:
- Đến cùng thì Kình Thiên sư thúc có mối thù lớn thế nào, ngay cả Thánh Sơn cũng không được xem là kẻ thù.
- Trong lòng ta vẫn luôn nghĩ đến thế lực cùng thế gia cổ xưa, năm đó Kình Thiên ở lục lục tam châu nhất hải hiếm có địch thủ, cho nên mới phải du lịch tứ phương, tìm kiếm chí cường tồn tại để đưa Ngự Thiên cung lên đỉnh phong mạnh nhất. Có thể thương tổn được Đoan Mộc Kình Thiên chỉ có thể là mấy thế lực cổ lão xuất thế, ta khổ tu nhiều năm như vậy cũng chỉ vì lúc này.
Tâm trí Tô Dật cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, chau mày, lẩm bẩm nói:
- Chẳng lẽ là mấy thế lực cổ lão mà Tạ Vô Hư trưởng lão từng nói sao?