Chương 1715
Nếu như tùy tiện mang theo cung chủ Ngự Thiên cung rời đi, ở Man thành sẽ dẫn đến một cơn đại nạn khiến mọi người trên đời đều biết.
Đối với tiền bối, đối với Man thành, đối với Đoan Mộc Tiểu Mạn cũng đều không phải là chuyện tốt.
Huống gì, với quy mô mà hiện tại Thánh Sơn trú đóng ở Man thành, tạm thời lan đến gần Man Yêu đại hạp cốc cùng Man Yêu rừng rậm, thế nhưng có mưu đồ là thật.
- Haiz!
Thở phào một hơi, nghĩ đến những chuyện xảy ra liên tiếp, trong mắt hàn mang bắn ra.
- Nếu như Thánh Sơn đánh chủ ý lên vị tiền bối kia, ân oán càng thêm sâu nặng.
Tô Dật nuốt một ngụm nước bọt, ngước mắt nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn, bên trong tròng mắt đen nhánh hiện lên một tia lo nghĩ.
- Sư phụ, vị tiền bối kia đã từng cùng ta ước định khi đã lên Nguyên Tông cảnh mới được quay về tìm hắn, có thể chờ ta lên Nguyên Tông cảnh rồi ta đi cùng với ngươi được không?
Nếu như lúc đó, tiền bối đúng là Đoan Mộc Kình Thiên thì hắn cũng có thể giúp sư phụ một tay.
Tô Dật thầm nghĩ, với tính cách của nàng tuyệt đối dám đối địch cùng thiên hạ, đến lúc đó thiên hạ đại loạn, Man thành chắc chắn sẽ bị nguy hiểm.
Gia gia Tô Vân Thiên vẫn không thể liều mạng!
Trầm ngâm một lúc lâu, nhìn chăm chú vào trong ánh mắt Tô Dật, chân mày hơi nhíu lại, chợt buông cánh môi ra mà nói.
- Kỳ thực hơn bốn mươi năm trước Tô Cuồng Ca đã từng mang Lưu Ảnh thạch của Kình Thiên tới Ngự Thiên cung đi tìm ta, đây cũng là điều ta mới vừa nói, có liên quan đến Tô Cuồng Ca.
Lưu Ảnh thạch này Tô Dật có biết, là vật dùng để trao đổi thông tin của cường giả đỉnh cấp ở lục lục tam châu nhất hải.
Có thể lưu những gì bạn muốn nói bằng phương thức lưu giữ hình ảnh, đây là vật phẩm đặc biệt của Ngự Thiên cung.
Nhờ đó mà những vật cổ quái Ngự Thiên còn lưu tồn ở đại địa trên thế gian.
Vẻ mặt Tô Dật trầm xuống, không thể tin mà nói:
- Tô trưởng lão có quen biết đệ đệ của ngươi không?
Nghe xong lời nói Tô Dật có chút hồ đồ, tiếp tục hỏi:
- Đoan Mộc Kình Thiên không phải đã biến mất thật lâu rồi sao? Tại sao lại có Lưu Ảnh thạch truyền tới đây.
Đoan Mộc Tiểu Mạn gật đầu, chán nản mà nói:
- Khi Tô Cuồng Ca đưa Lưu Ảnh thạch tới, hắn đã bị nội thương cực kỳ nghiêm trọng, kinh mạch co lại, tính mạng nguy hiểm vô cùng, ngàn cân treo sợi tóc, Lưu Ảnh thạch cũng tổn hại cực kỳ nghiêm trọng, sau khi được trưởng lão luyện khí đỉnh cấp của Ngự Thiên cung chữa trị, bên trong cũng chỉ lưu lại mấy câu nói thôi.
Thảo nào!
Trong lòng Tô Dật vô cùng sợ hãi, trong nháy mắt toàn bộ lỗ chân lông đều mở ra, nghe đệ tử Thần Kiếm môn thường nói, năm đó Kiếm Diêm La Tô Cuồng Ca tuấn tú lịch sự, ngọc thụ lâm phong.
Thế nhưng không biết bởi vì gặp phải biến cố gì mà chỉ còn thấp như đứa bé bảy tám tuổi, tâm tính sau đó cũng bắt đầu thay đổi, vui buồn vô cớ.
Có thể tưởng tượng được, Tô trưởng lão nhất định được Ngự Thiên cung chữa khỏi thương tổn, sau đó dung mạo thay đổi, tính tình cũng bắt đầu trở nên hung ác.
Bỗng dưng, một ý niệm đáng sợ hiện lên trong đầu Tô Dật, năm đó Kiếm Diêm La mạnh mẽ đến cỡ nào cũng phải chịu trọng thương, Đoan Mộc Kình Thiên chẳng phải là...
Ánh mắt lạnh lùng phóng tầm nhìn đến gương mặt tuyệt mỹ kia, Tô Dật càng ngày càng cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
- Trong Lưu Ảnh thạch nói cái gì?
Tô Dật thắc mắc hỏi.
Đoan Mộc Tiểu Mạn trầm ngâm một lúc, mi mắt xinh đẹp tuyệt trần chớp chớp, trong nháy mắt một giọt trong suốt bay lả tả trong không trung, cực giống tuyết tinh bay múa.
- Bên trong Kình Thiên chỉ nói ngắn gọn mấy câu, ta biết khi đó tình trạng của hắn đã cực kỳ không tốt.
Hắn nói hơn hai mươi năm trước, kỳ thực hắn đã trở lại một lần, thế nhưng bị kẻ thù truy sát cho nên vội vã lưu lại một vài vật ở Vân Châu! Còn bảo ta phải thủ hộ tốt cho nó! Đợi khi thời điểm chín muồi thì hắn sẽ trở lại.
- Lưu lại vật gì vậy?
Chân mày Tô Dật càng nhíu chặt, vô hình như cảm giác bị cuốn vào bên trong vòng xoáy, như hố sâu không đáy, hai môi cắn chặt.
- Còn cần phải nói sao? Ta nghĩ chính là Huyết Kiếm quả!
Thiết Hồn Mạch rũ hai mắt, suy tư một chút rồi nói.
Lúc trộm Huyết Kiếm quả, Thiết Hồn Mạch đã từng nói qua với Tô Dật, Huyết Kiếm quả vốn không giống những loại khác.
- Huyết Kiếm quả.
Ánh mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn khẽ run lên, từ đôi môi đỏ mọng toát ra mấy chữ lạnh lẽo.
Trong phút chốc, da đầu Tô Dật bắt đầu tê dại, không ngờ Huyết Kiếm quả là vật năm đó Đoan Mộc Kình Thiên lưu lại, hơn nữa bởi vì... sự kiện này, Tô Cuồng Ca còn liều mạng thủ hộ, đến tột cùng lúc đó đã xảy ra chuyện gì?
Sự run sợ của Tô Dật nhanh chóng lan trộng, cảm giác ngưng trọng bao phủ bên trong toàn bộ địa mạch.
Linh khí địa mạch phun ra nuốt vào, ánh sáng dày mọc thành bụi, chợt, không gian nho nhỏ tràn đầy cực kỳ ngưng trọng ý tứ hàm xúc.
- Ngươi có thể xác định cái hắn lưu lại chính là Huyết Kiếm quả sao?
Đoan Mộc Tiểu Mạn mạnh mẽ gật đầu, bầu không khí như đông lại, chân mày nhíu lại thật sâu, hàn ý cùng cảm giác nguy hiểm đồng thời giáng xuống, vô cùng nghiêm trang.
- Hắn biến mất hơn sau hai mươi năm, ta vẫn cố gắng tìm dấu vết của hắn, ta đã tìm khắp lục lục tam châu nhất hải, nơi nào cũng không có!
Yếu ớt thở dài một hơi, chân ngọc khẽ giơ lên, Đoan Mộc Tiểu Mạn bước về phía trước một bước, đưa lưng về phía Tô Dật, nói.
- Tuy sau đó ta vẫn cố gắng tiếp tục tìm kiếm khắp Vân Châu, ta tin tưởng chỉ cần tìm được món đồ mà Kình Thiên nói, thủ hộ thật tốt, Kình Thiên sẽ có thể trở về.
Đoan Mộc Tiểu Mạn hít mũi một cái, ánh mắt thâm thúy nói:
- Vẫn luôn không thể tìm được, mãi cho đến gần đây ta phát hiện Đoạn Kiếm hải có biến động, cho nên ta đổi địa điểm thi đấu Ngự Thiên Hồn, nếu không thì với khả năng của Tả Khâu Phong còn chưa đủ để cho ta xuất sơn, chỉ là không nghĩ tới, sự hung hiểm dưới Đoạn Kiếm hải vượt xa tưởng tượng của ta.
Vừa dứt lời, đôi mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn đôi hiện lên một tia lãnh ý, năng lượng linh hồn lượn quanh nhanh chóng trải ra.
Một khắc sau, dáng người uyển chuyển như đọng lại, đối diện với tia sáng nhạt phát ra từ địa mạch, Đoan Mộc Tiểu Mạn bắt đầu nói đủ loại chuyện về nàng cùng đệ đệ của nàng.
Tô Dật trầm mặc trong chốc lát, chỉ muốn cứ như thế lẳng lặng nhìn nàng.
Thanh âm không một chút run rẩy, trước sau nhẹ nhàng đoan trang, có điều hắn vẫn cảm giác được nàng khẽ run lên.
Nhắc tới Đoan Mộc Kình Thiên, nàng trở nên vô cùng mềm yếu, giống như một con thỏ trắng nhỏ cần người bảo vệ.
Nàng cũng có điểm yếu của riêng mình.
E rằng, nàng nhận ta làm đồ đệ cũng bởi vì Huyết Kiếm quả bị Huyết Ma Sát Thần Kiếm luyện hóa được.
- Aiz!
Tô Dật than nhẹ một tiếng có chút thương tâm, rốt cuộc Huyết Kiếm quả cũng thành hình, nhưng Đoan Mộc Kình Thiên lại chưa trở về.
- Lách tách!
Một hạt nước mắt như mưa nhỏ dưới mái hiên, nhỏ thành từng giọt trên địa mạch, sau đó vì tác động mà hóa thành những giọt nước mắt thật nhỏ, bay trong hư không.
Nước mắt thấm vào trong đất, đồng thời cũng thấm vào cửa lòng Tô Dật.
Siêu nhiên xuất trần như Đoan Mộc Tiểu Mạn, toàn thân trắng toát, Tô Dật lúc này lại không có chút tạp niệm nào, không thể khống chế mà đi về phía Đoan Mộc Tiểu Mạn.
Hai tay đưa ra, vòng cánh tay ôm lấy Đoan Mộc Tiểu Mạn, trong nháy mắt, Tô Dật có thể cảm giác được cơ thể Đoan Mộc Tiểu Mạn run lên, giống như bị chạm điện vậy.