Chương 1719
Grào.
Thần cầm mở mắt, trước mắt Tô Dật tựa như nhìn thấy thần cầm ngạo thiên vắt ngang thiên địa, dải lụa hỏa diễm vô cùng vô tận lăng thiên phiêu tán rơi rụng.
Những đám mây cuồng lên điên cuồng ngưng kết, biển lửa cuồn cuộn, bên trong hừng hực liệt diễm, như muốn hủy diệt toàn bộ thiên địa.
Đoan Mộc Tiểu Mạn đứng bên cạnh Tô Dật, thần sắc sớm đã biến đổi, khí tức quanh người trào lên, ánh sáng hộ thể trong nháy mắt mở ra, băng tinh xanh thẳm bao phủ, người như ngọc.
Lãnh ý tràn ngập khắp khuôn mặt, chỉ thấy bên trên địa mạch, sau khi kết nối cùng linh hồn đầy màu sắc, ánh sáng lúc cao lúc thấp.
Có bốn phần trên địa mạch không ngừng dâng lên, ánh sáng ngút trời, trong nháy mắt chiếu sáng toàn bộ không gian địa mạch, rõ như ban ngày.
Bên trên địa mạch, hai màu sắc một lam một hồng cực kỳ chói mắt, giống như ngọc thạch óng ánh trong suốt, tốc độ ánh sáng leo lên vô cùng đáng sợ.
Mà bên ngoài một vàng một trắng tối hơn, nhưng nó cũng leo lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
- Ồ!
Ánh mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn đứng ở một bên tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, nhìn ánh sáng đầy màu sắc bao phủ Tô Dật, hai mắt nhắm chặt, thấp giọng nỉ non.
- Tại sao hắn có thể có được bốn thuộc tính nguyên khí chứ?
Chỉ thấy quanh thân Tô Dật không ngừng có sấm gió rít nổi lên, đánh rách dải lụa ánh sáng hình xoắn ốc vờn quanh thân thể hắn.
- Híz-khà zz Hí-zzz!
Rất nhanh, bốn thuộc tính nguyên khí từ mi tâm, hai tay, hai chân Tô Dật lướt đi, kình phong cuồn cuộn tràn ngập xung quanh khoảng không, cát đá bay tung tóe.
Chuyển động kịch liệt vang vọng toàn bộ không gian địa mạch, thổi quần áo Đoan Mộc Tiểu Mạn cùng Tô Dật bay lên, gió thổi vù vù, đứng phía sau hắn, bỗng nhiên Đoan Mộc Tiểu Mạn nhớ tới mới vừa bị hắn mạnh mẽ áp trên ghế, một ý niệm đột nhiên sinh ra.
Khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn nhanh chóng xoay qua chỗ khác, môi đỏ mọng nhếch lên.
- Rống rống!
Một tiếng rống the thé vang vọng thiên khung, dường như muốn phá tan địa mạch, bay thẳng đến cửu thiên.
Bốn dải lụa nguyên khí giống như chùm ánh sáng lao vào trên địa mạch, địa mạch lập tức sinh ra một âm thanh thật lớn.
Nguyên khí đi vào tĩnh mạch, ánh sáng lần nữa lóe ra chói mắt, ánh sáng rực rỡ hơn càng làm cho không gian địa mạch sáng như ban ngày.
- Vù vù.
Lập tức nhìn thấy ánh sáng màu lam cùng màu đỏ cùng lúc tiến lên, đồng thời cùng tiến về phía vết rạn thứ năm.
Thế đi màu vàng cùng màu trắng chậm dần, tiến đến vết rạn thứ hai cùng thứ ba liền ngừng lại.
Hai tia sáng cuối cùng dữ dội, không thể giải thích được, liên tục đột phá vết rạn thứ ba, thứ tư.
Toàn bộ không gian lập tức bắt đầu hơi lay động, kình sóng mãnh liệt tinh trùng kích hư không, không gian sóng gợn cũng theo đó tạo nên từng cơn sóng gợn.
- Thuộc tính nguyên khí hỗn tạp này dung hợp mà thành thiên phẩm linh hồn, đã vậy còn quá mạnh mẽ, đã là thổ tướng nhị trọng, phong tướng tam trọng!
Bên trong ánh mắt hơi có chút dao động, cánh tay Đoan Mộc Tiểu Mạn vung lên không trung, trong thiên địa đột nhiên trở nên tĩnh lặng, sự dao động cũng lập tức biến mất.
- Nhưng hỏa tướng cùng thủy tướng làm sao lại mạnh như vậy?
Ánh mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn lóe lên tia sáng kỳ dị.
Vừa dứt lời, ánh sáng lần thứ hai tăng vọt, hai mắt Tô Dật nhắm chặt, năm ngón tay hắn nắm thành quyền, lập tức kình khí cả người tăng vọt đến mức tận cùng.
Năng lượng linh hồn như sóng triều sôi trào mãnh liệt, từ cổ họng phát sinh ra một tiếng quát rất nhỏ.
- Ầm!
Bỗng dưng, ánh sáng màu lam cùng màu đỏ đều trùng kích đến vết rạng ngũ trọng.
Điều này có nghĩa là thiên phẩm linh hồn Tô Dật đã có cánh giới thủy tướng ngũ trọng, hỏa tướng ngũ trọng.
Lập tức, ánh sáng lam sắc ngừng lại, cuối cùng dừng ở vết rạn thứ năm, không xu thế đi lên.
- Quả nhiên thủy tướng là ngũ trọng, nhưng vì sao hỏa tướng linh hồn vẫn còn dao động đi lên?
Đoan Mộc Tiểu Mạn vô cùng kinh ngạc, trong lòng chấn động mạnh mẽ, lẽ nào vẫn còn tiếp tục đột phá?
Nàng chăm chú nhìn Tô Dật, tay nhỏ không tự chủ nắm chặt, như bản thân đang kiểm tra đo lường vậy, tâm thần rất khẩn trương.
Qua một lúc lâu nữa, cuối cùng ánh sáng màu đỏ cũng bắt đầu ngừng lại, cuối cùng rơi vào giữa vết rạn thứ năm và vết rạn thứ sáu.
Ngay vào lúc này, cả người Tô Dật kình khí tiêu tán, ánh sáng cũng hóa thành cơn mưa ánh sáng rơi vào trong đất, lần nữa bị địa mạch hấp thu.
Chậm rãi mở hai mắt ra, từ miệng phun ra một ngụm trọc khí thật dài, thiên địa trở nên trong suốt không gì sánh được.
Tô Dật mừng rỡ không thôi, có thể cảm giác được nặng lượng địa mạch đổ vào trong cơ thể hắn.
Mỗi một tế bào cùng lỗ chân lông đều tản ra sức sống vô tận, thương thế trước đó cũng đã tốt hơn không ít.
- Thật thần kỳ!
Tô Dật khẽ hô một tiếng, không thể tin tưởng nhìn hai tay.
- Quả thực thần kỳ!
Tô Dật ngước mắt nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn duyên dáng yêu kiều phía trước hắn, nàng trong bộ quần áo trắng thánh khiết như sương mai, mắt đẹp chớp lên thật giống nữ thần.
- Khụ khụ!
Ho nhẹ một tiếng, Tô Dật nói nhỏ:
- Sư phụ, như thế nào? Ta thuộc linh hồn gì?
Đoan Mộc Tiểu Mạn cũng hơi ngừng lại, có chút lúng túng chỉ vào ánh sáng địa mạch, môi mọng khẽ nhúc nhích.
- Tự ngươi xem đi!
Tô Dật ngước lên, thân thể nghiêng về trước, mũi hơi nhíu lại nói.
- Được, thổ tướng nhị trọng, phong tướng tam trọng, thủy tướng ngũ trọng, ồ, hỏa tướng rốt cuộc là ngũ trọng hay lục trọng?
Mắt đẹp Đoan Mộc Tiểu Mạn lưu chuyển, nàng nhẹ nhìn xuống đất nói:
- Trên ngũ trọng dưới lục trọng.
Tô Dật gãi đầu, có chút đáng tiếc nói:
- Sao không đột phá lên lục trọng luôn, có phải ta không đủ mạnh không?
Đoan Mộc Tiểu Mạn hơi ngẩn ra, đánh nhẹ một cái lên đầu Tô Dật, nói:
- Ngươi thật đúng là tham lam, thiên phẩm linh hồn không thuộc tính cũng đại biểu cho ngươi có thuộc tính nguyên khí mạnh hơn vô số người khác nhiều lắm! Mà như đối với một loại thuộc tính nguyên khí đến tình trạng cực kỳ thân cận, mới có biến hóa đến nhất trọng, cường giả ngự hồn bình thường thuộc đỉnh cấp cùng lắm cũng chỉ có nhị trọng, tối đa tam trọng!
Đoan Mộc Tiểu Mạn hơi phẫn nộ, yêu kiều nói:
- Ngươi có bốn loại thuộc tính nguyên khí, tuy nhiên lại không yếu, linh hồn đồng thời thân cận với bốn loại thuộc tính nguyên khí, đã là kỳ tích hiếm có.
Nghe Đoan Mộc Tiểu Mạn nói thế, Tô Dật liền nhếch môi cười cười:
- Nói như vậy, ta cũng rất không tệ đấy!
Mày Tô Dật nhíu lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn lãnh đạm của Đoan Mộc Tiểu Mạn mà nói:
- Sư phụ, người thuộc cảnh giới gì?
Đôi mi thanh tú của nàng hơi nhếch lên, hô hấp phập phồng bất định, nói:
- Thủy tướng ngũ trọng, thổ tướng tứ trọng!
Trong lòng Tô Dật vô cùng vui vẻ, Đoan Mộc Tiểu Mạn bán bộ Nguyên Thiên nhưng lại có thiên phẩm linh hồn không bằng hắn!
Điều này có nghĩa những gì Đoan Mộc Tiểu Mạn đạt được, sau này hắn cũng có thể sao?
Tô Dật tiến lên từng bước, với ánh mắt chờ mong, miệng cười toe toét nói.
- Tên A Sơ kia cũng có Thiên phẩm linh hồn, trước đó sư phụ đã kiểm trắc cho hắn, hắn đến cỡ nào?