Chương 1720
Đoan Mộc Tiểu Mạn có chút lúng túng, khuôn mặt bình tĩnh như nước thoáng dao động:
- Phong tướng nhất trọng, thủy tướng tam trọng, tuổi còn nhỏ đã không kém!
Tô Dật gật đầu, ánh mắt lóe lên:
- Phẩm chất linh hồn sau này còn có thể tăng sao?
- Phẩm chất linh hồn khác với năng lượng linh hồn, sự phân chia dựa trên trình độ thân cận thuộc tính nguyên khí, phẩm chất linh hồn về cơ bản từ lúc vừa ra đời đã liền cố định! Không có biến động gì lớn.
Đoan Mộc Tiểu Mạn trầm giọng nói.
Một lúc sau Đoan Mộc Tiểu Mạn có vẻ nghi ngờ nhìn Tô Dật với ánh mắt chất vấn.
Tô Dật lại cảm giác điều đó không quá chính xác, nếu như trình độ nguyên khí thân cận là tiêu chuẩn, rõ ràng phẩm chất linh hồn thủy tướng của hắn trước đó cũng không có cao như vậy.
- Ừ... Ngươi khống chế hỏa còn mạnh mẽ hơn thủy, có chuyện gì xảy ra? Trước đó có phát hiện gì sao?
Tô Dật lập tức không nói nên lời, đương nhiên Tô Dật biết bản thân có chuyện gì xảy ra.
Bản thân truyền thừa hai loại Đế Tước cùng Kim Long, hơn nữa từng trải qua khảo nhiệm hỏa, thuộc tính hỏa không mạnh mới là lạ.
Tô Dật dường như hiểu một ít, chẳng lẽ nói do bản thân hắn kế thừa truyền thừa của thần chỉ, vì thế phẩm chất linh hồn không thể biến hóa bắt đầu tăng lên trên người sao?
Ngừng chấn động kịch liệt, Tô Dật ngẩng đầu nhìn tường, nhẹ giọng nói.
- Trước kia khi còn bé, ta bị người nói là củi mục, tạp dịch chi tư, ta sẽ tìm miệng núi lửa mà tu luyện, có khả năng... khi đó luyện được.
Ánh mắt Tô Dật nhìn lên bầu trời, như có điều suy nghĩ.
Một lát không nói gì, Tô Dật nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn, chỉ thấy nàng ta đã ngơ ngác xuất thần.
- Sư phụ, làm sao vậy?
Nhưng bừng tỉnh, Đoan Mộc Tiểu Mạn hít hít mũi, có chút dao động mà nói:
- Không có gì, thì ra khi còn bé ngươi cũng khổ như vậy.
- Ha ha! Bây giờ không phải là hết khổ rồi sao? Sư phụ, sau này theo ngươi, ta đều sẽ vui vẻ!
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Tô Dật cũng cảm giác những lời này có chút là lạ.
Thần sắc Đoan Mộc Tiểu Mạn cũng rung lên, thon thả khẽ động, nói nhỏ:
- Đứng đắn một chút! Phẩm chất linh hồn của ngươi đã rất tốt, hẳn nên dạy ngươi hồn kỹ rồi.
- Được được!
Khi đến Ngự Thiên cung Tô Dật mới biết đến hồn kỹ, mới biết được trên đời lại có nhiều chiêu số công kích đến vậy.
Có điều lấy năng lượng linh hồn thúc dục, có thể công kích linh hồn kẻ địch, tạo nên quấy rầy bên ngoài tâm trí, dễ dàng chiếm thế thượng phong trước kẻ địch.
Lại có hồn kỹ còn có thể câu động tàn hồn viễn cổ, đây cũng là chỗ cường đại của Ngự Hồn Sư.
- Hồn kỹ ta cũng có.
Chân mày Tô Dật nhướn lên, trong nháy mắt Bạch Giao thần lực bắt đầu khởi động, kình phong tràn ngập thiên địa, một luồng năng lượng linh hồn già nua trong nháy mắt nổi lên từng luồng toàn phong.
- Vô Song Long Thiểm.
Khí trầm như vực sâu, quanh thân Tô Dật tràn đầy ánh sáng trắng xóa, trong nháy mắt tại chỗ huyễn hóa ra bốn nhân ảnh.
Thân hình lóe lên, Tô Dật đứng một nơi khác địa mạch, phần cuối ánh sáng.
Trong nhát mắt, thân hình Tô Dật hiện ra một cổ sức mạnh cường hãn vô hình, liên tục lòe ra bốn bóng người, như huyễn ảnh điệp thân.
Lập tức, bốn thân ảnh giống nhau như đúc đứng trước mặt Đoan Mộc Tiểu Mạn, từng cái nhăn mày, nở nụ cười, nhất cử nhất động đều giống nhau.
Tô Dật đầu hơi ngẩng lên, nhìn xéo qua Đoan Mộc Tiểu Mạn, vẻ mặt mang theo sự kiêu ngạo cùng đắc ý.
- Sư phụ, ngươi nói xem hồn kỹ của ta như thế nào?
Cảnh tượng trước mắt này rất quen thuộc, hai mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn đẫm lệ mê mang, tâm thần dao động, bên trong não hải hiện lên hình ảnh nào đó.
Trước mắt nàng là một vị thiếu niên ánh tuấn nhanh nhẹn, mặc trường bào trắng xóa, thân hình thon dài tuấn lãng, mày kiếm tinh nhãn, ánh mắt lộ ra khí độ cuồng ngạo.
Khung cảnh biến ảo trên sân bạch ngọc, khắp nơi không gió.
Vô số đệ tử Ngự Thiên cung tụ lại cùng một chỗ, thiếu niên trong đó thi triển hồn thuật mới mẻ không gì sánh được.
- Tỷ, ta đến tìm tỷ đây!
Thiếu niên hò hét với những người khác, tay chân tung lên xuống, trong lòng bàn tay ấn quyết huyền ảo khó dò.
Những phù văn thần bí rực rỡ như mây không ngừng xúm lại ở bên cạnh thiếu niên, ánh sáng bao phủ, oai hùng bất phàm.
Ngay vào lúc này, bên trong đoàn người có một thân ảnh trắng như tuyết lướt qua, khuôn mặt tuyệt đẹp lãnh đạm như trước.
Tóc đen thật dài tung bay, ánh mắt trong vắt, chính là Đoan Mộc Tiểu Mạn khi còn trẻ.
Khuôn mặt rạng rỡ nhẹ nhàng nhìn người thiếu niên, cười nhạt nói.
- Cái gì thế? Ta đang tu luyện, không có chuyện gì không nên quấy rối ta!
Như thể bị đánh bại, thiếu niên nhìn một vòng người xung quanh, lập tức môi mỏng mím chặt.
Khóe miệng hắn nhếch lên đường cong tà khí, trong nháy mắt huyễn hóa ra bốn huyển ảnh giống nhau như đúc.
- Tỷ, quên võ công tu luyện của tỷ đi, xem hồn kỹ của đệ nè.
Chỉ thấy thiếu niên phong thần anh tuấn, mũi chân nhẹ điểm một cái, trong nháy mắt thân hình cất cao mấy trăm trượng, đứng lơ lửng trên không trung.
Trong nháy mắt khí phách bá đạo không gì sánh được, bốn bóng người hợp nhất trong khoảng không, bùng lên vòng sáng chói mắt, chiếu sáng rực rỡ khắp chân trời.
Lập tức kình phong gào thét, phong vân biến sắc, toàn bộ thiên địa tràn ngập năng lượng linh hồn, không thể kềm chế được.
Phô thiên cái địa, kình khí tứ quyển!
- Vù!
Thiếu niên quan sát cả vùng Ngự Thiên Xuyên, vô số đệ tử Ngự Thiên cung đệ dùng tay che trán.
Tất cả những người vây xem cau mày nhìn thiếu niên như thiên thần này, với ánh mắt cực kỳ hâm mộ cùng kinh ngạc.
- Tiểu Bạch Giao!
Thiếu niên ngước lên trời thét dài.
Một nơi thật xa, một đoàn ánh sáng trắng xóa nhanh chóng kéo đến, một khắc sau, thiếu niên chắp tay mà lăng lập, đứng ở trên Giao thủ.
Bạch sắc giao long vắt ngang thiên địa, một đôi đồng tử như chuông đồng lóng lánh với khí tức hung hãn, quanh thân lân giáp dưới ánh sáng bao phủ tỏa sáng lung linh, cứng rắn không gì sánh được, nhẹ nhàng chuyển động, toàn bộ thiên địa đều vì nó mà run rẩy.
Thân thể thiếu niên nghiêng về phía trước, tay khoát lên đầu gối, từ cười nhẹ đến cười lớn.
- Tỷ, ta đã dung hợp sức mạnh tiểu Bạch Giao, thế nào? Có lợi hại hay không?
Đoan Mộc Tiểu Mạn day nhẹ trán, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, lập tức thần sắc thu liễm, ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm thiếu niên trên không.
- Đệ đã thay mặt cung chủ, làm sao lại không có quy củ như thế, ta sẽ đi nói cho sư phụ!
Thì ra thiếu niên kia chính là Đoan Mộc Kình Thiên.
Chỉ nghe Đoan Mộc Kình Thiên cười lớn một tiếng, ngồi trên Bạch Giao Thần nhanh chóng đi về nơi xa.
Chỉ nghe tiếng nói yếu ớt của Đoan Mộc Tiểu Mạn từ nơi xa vọng lại.
- Tới tháng đệ làm cung chủ chính thức rồi, tỷ, đệ muốn ra ngoài dạo chơi một phen, đệ đã bẩm báo sư phụ, chờ đệ trở lại sẽ mang quà cho tỷ.
Tâm thần nhanh chóng thu hồi, đôi mi thanh tú của Đoan Mộc Tiểu Mạn chớp động, lần nữa trở lại không gian địa mạch âm hàn mờ mịt.
Tiếng gió rít gào, năng lượng ngập trời.
Bốn thân ảnh giống nhau, thần sắc Tô Dật có chút đắc ý.
Đoan Mộc Tiểu Mạn phun một ngụm lan khí, bàn tay vung lên, một dải lụa mạnh mẽ đánh vào ảo ảnh đứng xa địa mạch nhất.