Chương 1733
Chuyện về Tần trưởng lão phải nói như thế nào?
Liễu thành chủ sát vào bên người trưởng lão Thánh Sơn, thử thăm dò.
Trưởng lão của Thánh tử chết ở Man thành, việc này đặt trên thân người nào, đều là sai lầm mất mạng.
Nếu quả như thật muốn trách tội, mấy thế lực Man thành cũng không chống đỡ nổi, cũng may nữ nhi của hắn chính là Thánh nữ của Thánh Sơn.
Hy vọng có thể tìm được một phương pháp vẹn toàn đôi bên, giảm lửa giận của Thánh tử.
- Hừ hừ, người nào gây chuyện thì người đó chịu, dù sao Man thành phòng ở cũng nhiều, đốt một hai cái cũng không sao.
Mọi người đều bị những lời này của chấp sự Thánh Sơn khiến cho có chút sững sờ, lập tức nhíu mày.
Trong đầu đang suy nghĩ, mọi người không để ý trên đỉnh đầu một luồng nguyên khí màu trắng cực nhỏ bé gào thét xẹt qua.
Mọi người Man thành đang có suy tính riêng, không ai chú ý tới đỉnh đầu, chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh vô cùng nhỏ bé xẹt qua.
- Các ngươi có cảm giác được cái gì bay qua không?
Chấp sự Thánh Sơn cau mày, không tự chủ rùng mình một cái, lập tức ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Một dãy nhân mã đều ngơ ngác ngẩng đầu, có chút không hiểu vì sao, khuôn mặt vô cùng nghi hoặc, dồn dập lắc đầu.
Mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn chấp sự Thánh Sơn lộ vẻ ngưng trọng, lập tức phía sau hét lớn một tiếng.
- Người Thánh Sơn, nghe lệnh! Vây quanh Tô gia!
- Thịch.
Nghe những lời này, trong lòng tất cả mọi người thoáng run lên.
Liễu thành chủ, cùng mấy nhà Hạ, Chúc sắc mặt càng thêm lo lắng, không dám lên tiếng.
- Phái người ra, hỗ trợ đệ tử Thánh Sơn.
Ánh mắt Liễu Tông Nguyên hiện ra một tia âm lãnh.
Theo về sau, Liễu Tông Nguyên lại truyền âm cho tất cả thế lực, xem thường nói:
- Man thành tuy nhỏ, nhưng là nhà của ngũ gia tộc chúng ta, các vị cần phải đồng lòng, bảo hộ mỗi tấc đất của Man thành.
- Đúng vậy, Liễu thành chủ!
Những gia chủ khác cũng dùng nguyên khí thấp giọng đáp.
Ý tứ của Liễu Tông Nguyên quá rõ ràng, Thánh Sơn sẽ làm chuyện mờ ám với Tô gia.
Thân là thành chủ Liễu Tông Nguyên, tự nhiên không muốn nhìn thấy Man thành vì những người bên ngoài này, cho dù không chọc được Thánh Sơn mà khiến sinh linh đồ thán.
Các vị gia chủ cũng gật đầu, không ngừng nhìn về người bên cạnh tỏ rõ sắc mặt, lại hạ lệnh cho người của mình.
Bên kia, Đại viện Tô gia.
Mọi người đã sớm rời giường, Bát quản gia có chút run rẩy, có bi thảm nói.
- Tiểu thư, các ngươi lại muốn đi sao? Gia chủ bọn họ vẫn chưa về, hãy chờ hai ngày đi!
Bát quản gia tỏ ra có chút thất lạc.
Bát quản gia nắm chặt tay Tô Uyển Nhi, thực sự không nghĩ tới tiểu hài tử Tô Uyển Nhi năm đó đã trổ mã giống như tiên nữ thế này.
Tô Uyển Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn đại viện quen thuộc xung quanh một vòng, lại nhìn về phía Vân Chấp cùng Vương Thượng Vũ, nhẹ giọng nói:
- Tô gia có Bát quản gia, Uyển Nhi đặc biệt yên tâm! Tô Dật cùng gia gia nhất định sẽ rất cảm kích các ngươi, thế nhưng Uyển Nhi nhất định phải đi cùng bọn họ, ngươi phải bảo trọng.
Cuối cùng, dưới lưu luyến không rời của Bát quản gia, ba người nhanh chóng hóa thành một chùm sáng phóng ra khỏi cửa lớn Tô gia, mọi người lập tức rời khỏi Man thành.
- Các gia chủ, cũng không biết lúc nào mọi người mới có thể trở về.
Mắt Bát quản gia khẽ run lên, lòng chua xót cười nói.
Thánh Sơn, bên trong đại điện Kim Bích Huy Hoàng.
Bóng dáng thiếu nữ mặc áo hồng đập vào mắt, đường cong lộ rõ, quần áo hơi rung chuyển, bên trong khí tức trẻ trung mang theo mấy phần kiêu ngạo.
Đứng lặng lẽ trong hội trường, như đóa hoa sen rực rỡ.
Ánh mắt sâu thẳm rực sáng, trong vắt như những vì sao, nhìn thành thục hơn Tô Uyển Nhi mấy phần.
Mặt như khây bạc, đồng tử trong vắt như châu như ngọc.
- Hi nhi, gần đây tu luyện như thế nào rồi?
Một giọng nói tang thương từ trên ghế đá truyền tới.
- Bẩm Thánh Tôn, vẫn là Nguyên Hoàng cảnh nhất trọng!
Người nói chuyện chính là Liễu Nhược Hi, nàng khẽ khom người.
- Ầm ầm!
Ghế đá xoay lại, sau lưng nàng ta lập tức xuất hiện một vị phu nhân.
Mặc quần áo vàng óng ánh, ôn nhã đoan trang, kèm theo một cổ uy áp mạnh mẽ, khuôn mặt nghiêm túc, nếp nhăn cũng không nhiều lắm.
Những sợi tóc bạc được chải cao búi lại, trong ống tay áo lộ ra da thịt hơi nhão, nhưng lại không quá già.
Da cực trắng, một đôi mắt trong suốt không tương xứng cùng tuổi tác, mũi cao ngất, nhìn qua cũng biết thời trẻ cũng là một vị tuyệt đại mỹ nhân.
Nhưng từ giọng nói có thể phân biệt ra được tuổi chừng bảy tám chục, vẻ mặt hiền lành, ánh mắt cưng chiều nhìn Liễu Nhược Hi.
- Mười sáu mười bảy tuổi đạt được Nguyên Hoàng cảnh, đã bất phàm rồi, ở tuổi này, Đại Thánh tử không phải là đối thủ của ngươi, Hi nhi, ngươi không cần khiêm tốn quá đâu!
Liễu Nhược Hi gật đầu, nhẹ nhàng cười một tiếng, trong nháy mắt bầu không khí lạnh lẽo trở nên ấm áp không ít.
Thánh Tôn tiếp tục nói:
- Lần trước gọi ngươi qua đây, để cho ngươi suy tính chuyện đó, ngươi nghĩ như thế nào?
- Hi nhi nguyện ý cùng đi tham gia Thiên Phong Bài Vị chiến, có điều Đại Thánh tử cùng Ngũ Thánh tử người nào có tư cách để thay mặt Thánh Sơn xuất chiến hơn, Hi nhi thật khó có thể lựa chọn, chuyện này nên để Thánh Tôn quyết định.
Tiếng cười khàn khàn điên cuồng từ ghế đá truyền đến, Thánh Tôn nhẹ nhàng sờ tìm ngọc thạch cầm trên tay nói.
- Nguyện ý tham gia là tốt rồi! Hi nhi, Thánh Sơn lúc này cường giả chiếm đa số, nhất định sẽ trùng kích lần thứ hai.
Liễu Nhược Hi gật đầu nói phải, chắc chắn sẽ có không ít cường giả Thánh Sơn tham gia, nghe nói so với sáu mươi năm trước, thực lực của Thánh Sơn lại thăng một cấp bậc.
Ngũ Thánh tử Tuyết Hồng Lâu toàn lực chuẩn bị chiến đấu, đến bây giờ còn chưa xuất quan.
Bỗng dưng, lời nói xoay chuyển, trong giọng nói của Thánh Tôn trở nên thâm trầm nghiêm túc.
- Hi nhi, ngươi tiến đến Thánh Sơn mấy năm rồi?
- Dạ, hơn sáu năm!
Liễu Nhược Hi tính toán, nhẹ giọng nói.
Sáu năm từ Man thành đến Thánh Sơn, toàn bộ đều dựa vào chính mình, từng bước đi tới hôm nay.
Như đã nói qua, trên người Liễu Nhược Hi cũng có tính khí cố chấp như Tô Dật.
- Thời gian sáu năm, ngươi đã trổ mã xinh đẹp như vậy, cũng là lúc thành gia lập thất, vậy nên lúc Thiên Phong chiến, sẽ có rất nhiều nhân tài kiệt xuất tuấn kiệt chú ý đến ngươi.
- Con... Thánh Tôn, Hi nhi còn nhỏ, việc này Hi nhi còn chưa để ý đến.
Nhắc tới người khác phái, trong mắt Liễu Nhược Hi bỗng nhiên dần hiện ra một bóng dáng lưu manh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn của Tô Dật.
Tô Dật, từ nhỏ đã có hành động phi lễ nàng, nhưng nó luôn ảnh hưởng đến nàng mọi lúc.
Khinh bạc qua nàng nhưng cũng cứu nàng, trong lòng Liễu Nhược Hi, Tô Dật là một người tồn tại khá thần bí.
Lập tức, mặt Liễu Nhược Hi đỏ lên, lan xuống đến cổ, chỉ nghe Thánh Tôn tiếp tục nói.
- Nhưng ngươi cũng đã biết, Thánh nữ Thánh Sơn đều có sứ mệnh đặc biệt.
Thánh Tôn nói.