← Quay lại trang sách

Chương 1732

Không có việc gì, ta không hạ thủ.

Đoan Mộc Tiểu Mạn nhỏ giọng nói.

Tô Uyển Nhi khẽ gật đầu, kinh mạch khẽ động, hai tay ôm ngực nhẹ nhàng ho khan.

- Thật ra khi mọi người nói chuyện, Uyển Nhi đã tỉnh, Uyển Nhi biết, tỷ tỷ ngươi là người tốt vô cùng! Vân Chấp bà bà cũng tốt vô cùng.

Đoan Mộc Tiểu Mạn cười nhạt, nhìn ánh sáng bạc trên đất kinh ngạc xuất thần, nhẹ giọng nói.

- Ngươi đỡ hơn chút nào chưa?

Tô Uyển Nhi nghiêng đầu, thân thể thoáng nghiêng về trước, đôi mắt sáng ngời trong đêm khuya vô cùng chói mắt.

- Thuốc của tỷ tỷ rất thần kỳ, Uyển Nhi không còn khó chịu, đúng rồi tỷ tỷ... Ngươi biết... Tô Dật ca ca sao?

Hai chữ Tô Dật từ trong miệng Tô Uyển Nhi truyền tới, Đoan Mộc Tiểu Mạn nghe ra, rõ ràng mang theo vài phần lúng túng.

- Quen biết, hắn nói hắn đi tìm các ngươi, nhưng các ngươi cùng hắn lạc mất nhau, hắn cũng rất nhớ các ngươi!

Nói tới chỗ này, nước mắt Tô Uyển Nhi lại không kiềm được chảy ra, buồn bã nói.

- Uyển Nhi cũng rất nhớ Tô Dật ca ca, tỷ tỷ, ngươi biết hắn ở nơi nào không?

Đoan Mộc Tiểu Mạn ngẩn ra, mờ mịt gật đầu, nhìn Tô Uyển Nhi nước mắt như mưa.

- Hắn... Bây giờ hắn đang ở một chỗ khắc khổ tu luyện, chuẩn bị tham gia Thiên Phong Bài Vị chiến.

- Ba!

Tô Uyển Nhi lau mạnh nước mắt, nắm chặt quần áo Đoan Mộc Tiểu Mạn ngạc nhiên hỏi:

- Thật vậy sao? Quá tốt rồi! Trước đây ta đã biết Tô Dật ca ca tuyệt đối lợi hại hơn bất cứ kẻ nào, tỷ không biết Tô Dật ca ca đã gặp khổ sở thế nào đâu, mấy năm này, ta rất sợ Tô Dật ca ca không trở lại!

Vừa nhắc tới Tô Dật, Tô Uyển Nhi dường như không cầm được nước mắt, không ngừng nói đến quá khứ hơn mười năm cùng Tô Dật, nước mắt rơi liên tục.

Đoan Mộc Tiểu Mạn nhẹ nhàng cười, nghe Tô Uyển Nhi nói về quá khứ của bọn họ.

- Thì ra chuyện của tên kia cũng phong phú như vậy.

Khóe miệng Đoan Mộc Tiểu Mạn nhếch lên.

- Tỷ tỷ, vậy quan hệ của tỷ và Tô Dật ca ca là gì?

Tô Uyển Nhi chớp mi mỉm cười, khuôn mặt cực kỳ khả ái nhìn thẳng vào Đoan Mộc Tiểu Mạn.

Thân thể thoái lui về phía sau một chút, hơi nóng trên người Đoan Mộc Tiểu Mạn tỏa ra, có chút sợ hãi.

- Tỷ không nói ta cũng biết, tỷ tỷ, chắc chắn tỷ cũng yêu mến Tô Dật ca ca, Tô Dật ca ca ưu tú như vậy, bên ngoài nhất định có rất nhiều nữ tử yêu mến hắn!

Nói xong, Tô Uyển Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, nhẹ nhàng sẵng giọng.

- Tuy nhiên, hắn có thể có được người như thần tiên tỷ tỷ chiếu cố, ta cũng yên tâm, bởi vì sau này có thể ta không thấy được Tô Dật ca ca nữa.

Nói xong, Tô Uyển Nhi hơi rũ mi, cúi đầu, nắm thật chặt chiếc chăn đắp trên người, miệng nhỏ nhắn cắn đỏ bừng.

Đoan Mộc Tiểu Mạn vươn tay ra vỗ nhè nhẹ trên mặt Tô Uyển Nhi, khóe miệng mỉm cười.

- Thượng Vũ ca ca không nói ta cũng biết, sau này cha bắt ta bế quan, cả đời cũng không thể ra khỏi Vân Tiên tông!

- Đây là đạo lí gì?

Đoan Mộc Tiểu Mạn tức giận nói.

Hai tay Tô Uyển Nhi ôm đầu mà lắc, tràn đầy phiền muộn.

- Cha không nói câu nào, ta biết ông cũng có nổi khổ của mình, cho nên ta mới cầu Thượng Vũ ca ca mang ta trở về Tô gia, cho dù không thấy được Tô Dật ca ca, nhưng có thể trở lại phòng của Tô Dật ca ca, Uyển Nhi cũng mãn nguyện rồi.

Chỉ vào bày biện trong phòng, Tô Uyển Nhi trở nên yên tĩnh, nhẹ nhàng hít thở không khí xung quanh, mắt nhắm lại.

- Tỷ tỷ, nơi này chính là phòng của Tô Dật ca ca, khi huynh ấy không có ở đây, đều là ta thay hắn dọn dẹp nơi này, mỗi lẫn chỉ cần nghĩ đến huynh ấy, ta liền tới phòng huynh ấy ngồi cả ngày.

Trong Tô gia, ta biết chỉ có mình huynh ấy thật tình đối tốt với ta! Cho nên, ta mặc kệ người ta nói thế nào, làm thế nào, trong lòng ta, huynh ấy chính là Tô Dật ca ca tốt nhất.

Theo dòng suy nghĩ của Tô Uyển Nhi, Đoan Mộc Tiểu Mạn cũng nhẹ nhàng bắt đầu quan sát gian phòng, lời nói của Tô Uyển Nhi như cơn gió quanh quẩn trong lòng nàng, khiến nàng có chút xúc động.

- Ngươi yên tâm đi, Tô Dật rất nỗ lực, ngươi cũng phải nỗ lực, các ngươi sẽ gặp lại nhau.

- Đúng vậy! Thiên Phong chiến, ta nhất định sẽ đi, ta muốn nhìn tận mắt Tô Dật ca ca tốt nhất trong lòng ta bước lên đỉnh cao!

Tô Uyển Nhi nhẹ nhàng cười một tiếng với vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.

- Uyển Nhi, ngươi từ nhỏ đã thất lạc người nhà sao?

Đoan Mộc Tiểu Mạn nghi ngờ hỏi.

Tô Uyển Nhi gật đầu, mang chuyện nàng tử nhỏ thất lạc ở Man thành nói cho Đoan Mộc Tiểu Mạn.

- Khi ta trở lại Vân Tiên tông, cha vui vẻ vô cùng.

- Trước kia ngươi chưa từng luyện võ sao?

Tô Uyển Nhi có chút bừng tỉnh, mũi hơi nhíu lại, nhẹ giọng nói:

- Cơ bản chưa từng luyện, đều là Tô Dật ca ca bảo vệ ta! Ta cho là ta cả đời này đều phải được người khác bảo hộ.

Nói xong, Tô Uyển Nhi cười cười, lắc đầu, nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn hỏi.

- Sao thế? Tỷ tỷ, có chuyện gì không?

Đoan Mộc Tiểu Mạn đắp chăn lại cho Tô Uyển Nhi, nói ra:

- Ngủ đi! Man thành không thể ở lâu, tối nay nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai các ngươi trở về Vân Tiên tông đi!

Tô Uyển Nhi khẽ gật đầu, nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói:

- Tỷ tỷ, nhất định phải chiếu cố Tô Dật giúp Uyển Nhi, cảm tạ!

Sau đó, theo tiếng hít thở nhẹ nhàng truyền ra, thân thể tiêu hao quá nhiều khiến Tô Uyển Nhi suy yếu vô cùng.

- Tốc độ như vậy liền đến Nguyên Hoàng cảnh, thể chất này xem ra Vân Tiên tông giấu rất nhiều bí mật! Còn chuyện thất lạc trong Man thành nho nhỏ này, xem ra chuyện cũng không đơn giản, trọng bảo trong Man thành? Ta xem chưa chắc không có.

Thấy Tô Uyển Nhi đã ngủ, Đoan Mộc Tiểu Mạn đi tới trước cửa sổ, ánh trăng chiếu rọi trên khuôn mặt, cảm xúc khá nặng nề.

- Kình Thiên, ngày mai ta sẽ tới tìm ngươi, tỷ tỷ tìm được ngươi cũng không ít khổ cực!

Trong đêm khuya, Đoan Mộc Tiểu Mạn khẽ thở dài một tiếng, như tiếng thì thầm của sơn ca, lượn quanh tâm hồn, cảm động lòng người.

Trong đêm mộng đẹp, trăng sáng treo cao, bên ngoài thành đèn đuốc sáng trưng, khắp núi đồi đều là bóng người dịch chuyển.

Trong thành có động tĩnh khác thường, ngay cả mấy nhà Tống, Mạc, Hạ, Liễu cũng bị quấy nhiễu.

Hầu như điều động tất cả đệ tử Thánh Sơn tiến vào Man Yêu rừng rậm, bên trong vô cùng náo nhiệt.

Yêu thú hí, tiếng vang chấn trời.

Vô số yêu khí trùng kích giữa khu rừng, Man Yêu Thú tu vi khá cao cũng bị làm cho tức giận, từng đợt thú triều bắt đầu trùng kích Man thành.

Khiến một thành nhỏ vốn mẫn cảm càng thêm tràn ngập nguy cơ, thế lực mấy nhà khổ không thể tả, tận lực chống lại.

Trải qua cả đêm lục soát cùng tìm kiếm, đệ tử Thánh Sơn thương vong không ít, mà bóng dáng hung thủ một chút cũng không gặp được.

Cường giả dẫn đầu Thánh Sơn mang theo hết thảy đệ tử Thánh Sơn tìm kiếm, khi mặt trời lên cao mới kéo thân thể mỏi mệt trở về thành.

Man Yêu thối lui, liệt hỏa thông thiên.

- Chấp sự, lẽ nào hung thủ bay đi rồi?

Liễu thành chủ cũng vô cùng mệt mỏi, vết thương đầy người.

Lắc đầu, chấp sự Thánh Sơn vô cùng nghiêm túc, lạnh lùng nói:

- Các ngươi tiếp tục tìm kiếm, lúc nữa ta dẫn người trở về Thánh Sơn bẩm báo với Đại Thánh tử.

Người mấy nhà nghe nói thế ai nấy đều mừng rỡ không thôi, lâu rồi Thánh Sơn một mực trú đóng ở nơi này, chẳng khác nào quả bom hẹn giờ, trực tiếp đánh vỡ cân bằng sinh hoạt ở Man thành.