← Quay lại trang sách

Chương 1736

Một bên là Đại Thánh tử Thánh Sơn, lắng đọng thâm hậu, quyền lợi cao nhất, một bên là tiểu tử thần bí thiên tài được người mang về từ Hỗn Loạn vực.

Nói theo một ý nghĩa nào đó, Liễu Nhược Hi chọn một trong hai người làm chồng, cũng chính là Thánh Tôn định đoạt Thánh Đế.

Lặng lẽ không nói, khuôn mặt Liễu Nhược Hi trắng bệch, như hồn bay phách lạc, nhất thời không biết nên làm thế nào cho đúng.

Hôm nay Thánh Tôn nói với nàng nhiều chuyện như vậy, giống như giao phó hậu sự.

Người thắng trong Thiên Phong Bài Vị chiến sẽ làm Thánh Đế, nàng phải dốc toàn lực phụ tá hắn đạt được Thiên Phong Thần Kiếm cùng Kim Trấn Thiên Thạch tung tích không rõ.

Kéo dài truyền thừa Thánh Vương khí của Thánh Sơn, thực hiện một đỉnh phong khác của Thánh Sơn.

Trọn đời không được rời Thánh Sơn, trên người gánh vác quái vật to lớn.

Bàng hoàng! Bất lực! Tắt tiếng!

Ánh mắt Liễu Nhược Hi dần mê mang, môi cắn chặt, hiện lên hồng sắc tươi đẹp.

Nàng mặc áo đỏ, lại giống như bông hồng rực lửa, khẳng định vẻ đẹp phút cuối cùng.

- Hi nhi, ngươi làm sao vậy?

Thánh Tôn hơi cau mày, trong mắt hiện lên chút ánh sáng.

Liễu Nhược Hi hơi lắc đầu, nhẹ nhàng thoát khỏi cổ tay Thánh Tôn, lui ra sau một bước, nói.

- Thánh Tôn, chuyện này, con còn phải báo cáo gia phụ! Chung thân đại sự, Hi nhi không thể tự mình định đoạt!

Ánh mắt Thánh Tôn trong trẻo lạnh lùng, đồng châu trắng tinh nổi lên một hơi khí lạnh.

- Nói cùng ngươi nhiều như vậy, ngươi nên biết, đã không có đường lui!

Liễu Nhược Hi lo sợ không yên, thần sắc khẩn trương nhìn chằm chằm mặt đất.

- Là bởi vì tên Tô Dật kia sao?

Liễu Nhược Hi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói:

- Làm sao có thể! Trước đây hắn khinh bạc ta, ta hận không thể giết chết hắn, thậm chí còn đoạt Thủy Giáng Thiên Tinh của Thánh Sơn, ta... Ta thực sự hận không thể...

Thánh Tôn than nhẹ một tiếng, khoảng không toàn bộ đại điện tràn đầy năng lượng trấn áp.

Theo bản năng Liễu Nhược Hi cứng người tại chỗ, Thánh Tôn nhìn Liễu Nhược Hi một lát, lập tức nhẹ nhàng nói.

- Thân là thánh nữ, ngươi nên biết chính mình cần làm gì, thời điểm phụ thân ngươi đưa ngươi vào Thánh Sơn, đã quyết định vận mệnh của ngươi, nếu vướng bận Tô Dật, bằng tội lỗi của hắn, chết một vạn lần đều không quá đáng!

Liễu Nhược Hi sợ hãi không nói, hai mắt rủ xuống, nhẹ giọng nói:

- Thánh Tôn, Hi nhi... Hi nhi biết!

- Haizzz!

- Thôi được, ta sẽ cho ngươi mấy ngày, sau Thiên Phong Bài Vị chiến, ngươi trở về Man thành một chuyến, báo cáo với phụ thân của ngươi, sau khi đại hôn, ngươi sẽ khó có cơ hội xuất sơn. Còn Tô Dật, Thiên Phong Bài Vị chiến tự có một kết cục cho hắn.

Lúc này, Tô Dật ở Táng Thiên Hàn Địa, bên trong hàn thủy trăm năm lĩnh hội thuộc tính nguyên khí thủy cực hạn.

Nếu như hắn biết bị nhiều người như vậy đang "Truy sát", một trăm hắt xì cũng không đủ.

- Trước tiên ngươi cứ lui ra đã.

Liễu Nhược Hi như được đại xá, khẽ khom người hành lễ, liền lui ra ngoài điện.

Mới ra khỏi điện, một vòng kim quang nơi xa chướng mắt vô cùng, khiến tâm thần Liễu Nhược Hi run lên.

- Tô Dật, hy vọng Thiên Phong Bài Vị chiến chúng ta không nên gặp phải.

Liễu Nhược Hi chán nản nói.

Ngay vào lúc này, một thân hình to lớn đi tới, trên mặt có râu quai nón, khí khái anh hùng hừng hực.

Màu vàng óng uy áp ngập trời trực tiếp vỡ áp hư không, giống như một con Man Yêu Thú hung hãn vô cùng xông tới gần.

Liễu Nhược Hi nhận biết người tới chính là Viêm Hải trưởng lão dưới tay Đại Thánh tử Úy Trì Trường Phong, lập tức nhẹ nhàng cúi đầu, cười nhạt.

Viêm Hải trưởng lão sải bước đi nhanh đồng thời cũng gật đầu thăm hỏi, khuôn mặt nghiêm nghị mang theo thần sắc khẩn trương, dường như đang có chuyện gì rất gấp.

Liễu Nhược Hi mang theo nghi ngờ trong lòng, Viêm Hải trưởng lão là người trầm ổn, làm sao lại thất lễ như vậy, lập tức cũng không nghĩ nhiều nữa, hướng tẩm cung của nàng bay đi.

Bên trong Thánh Điện.

Sau khi Liễu Nhược Hi rời đi, Thánh Tôn một mạch đưa lưng về phía đại môn, nhìn lên bức họa khổng lồ phủ kín tường Thánh Sơn.

Phía trên điêu khắc long phượng, cực kỳ tinh xảo, kể về lịch sử thành lập toàn bộ Thánh Sơn, khung cảnh vô cùng hùng vĩ tráng lệ.

- Thánh Đế, ta đã không nói toàn bộ với Hi nhi, cuối cùng ngày này cũng đã đến, đến cùng những gì ngươi nói có thể trở thành hiện thực hay không, Hồng Lâu có phải là thiên tuyển chi tử ngươi nói không?

Thánh Tôn thì thầm, thì ra năm đó khi đến Hỗn Loạn vực dò thám, quả thật Thánh Tôn đã tìm đến chỗ Thánh Đế đang hấp hối.

Mà Thánh Đế chủ trương nói với Thánh Tôn tạm thời không nên truy cứu hung thủ giết người, mà đến thôn trang gần đó tìm được Kim Trấn Thiên Thạch hạ lạc.

Gần trong gang tấc, nhất định phải hoàn thành chuyện trọng yếu này.

- Cuối cùng, ta cũng tìm được Hồng Lâu, hắn không phụ kỳ vọng, với thiên phú dị bẩm của nó, tất cả dùng trong Thiên Phong Bài Vị chiến lần này.

Thánh Tôn khẽ gật đầu, phía sau một am thành trầm muộn vang tới.

- Thánh Tôn, Viêm Hải cầu kiến!

- Vào đi!

Chỉnh đốn một chút, xoa khóe mắt ngấn lệ, tiếng nói già nua kiên nghị chậm rãi tràn ngập toàn bộ Thánh Điện.

Thiên Phong Bài Vị chiến, diễn ra hết sức căng thẳng, đều là thế lực đỉnh cấp khắp nơi tham dự, ngũ đại cổ lão thế gia, thậm chí Ngự Thiên cung cũng tích cực chuẩn bị.

Ai cũng biết, Thiên Phong Bài Vị chiến quan trọng thế nào, mà người tham dự chân chính mới có thể hiểu rõ.

Thiên Phong Bài Vị chiến đầy rẫy nhữ kẻ quỷ quyệt, âm hiểm xảo trá, dưới cái nhìn của vạn chúng, mỗi người đều có quyết định của chính mình.

Mà ngay vào lúc này, bên trong Man Yêu hạp cốc.

Một thân ảnh màu trắng đang qua lại tìm kiếm.

Man Yêu phủ phục, thú rống từng trận.

Vô số yêu khí ngất trời, trong rừng khắp nơi đều có thể thấy thân ảnh Man Yêu Thú cấp cao, không ngừng hí vang, cúi đầu ngã sấp trên đất.

Đoan Mộc Tiểu Mạn khẽ lại gần, tất cả Man Yêu Thú theo bản năng đều lẩn tránh rất xa.

Người con gái trước mắt này mang tới uy áp cực kỳ khủng bố, nàng đến, tạo nên một cổ chấn nhiếp rung chuyển toàn bộ Man Yêu trong rừng.

Đứng ở vị trí Tô Dật nói tới, ánh mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn như có sương mù che phủ, theo dấu vết lưu lại mà nói, nàng có thể cảm nhận được nơi này có không gian dao động cực kỳ nhỏ bé.

Chứng minh trước đó nơi đây lưu lại một loại cấm chế không gian.

- Vì sao, vì sao không có chứ?

Đoan Mộc Tiểu Mạn nhẹ giọng gào thét, bi thống như có trăm ngàn mũi tên đâm vào lòng nàng, ngồi trên nham thạch.

Một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống, hai mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn thất thần, run rẩy nói.

- Một trăm năm, đồng ý phải trở về đâu?

Mà cách Man thành không xa, lúc này khí thế ngút trời.

Mọi người Thánh Sơn vây quanh Tô gia rồi lại đột nhiên lui lại, sau đó Tô gia bốc lên một trận hỏa hoạn.

- Rầm rầm!

Ngọn lửa hừng hực lan tỏa như muốn thôn phệ tất cả, ngọn lửa bốc lên cao dữ dội không gì sánh được, kéo rộng xúc tu bao vây quanh đại viện Tô gia.

Ngày xưa đại viện Tô gia vô cùng náo nhiệt, trong khoảnh khắc đã bị biển lửa nhấn chìm.

Ánh mắt Liễu, Mạc, Hạ hung ác không gì sánh được, nhìn chằm chằm hướng người Thánh Sơn rời đi, điên cuồng thét lớn.

- Cứu hoả! Cứu hoả!

Đoàn người di chuyển, nhanh chóng mang nước cứu hỏa.

Khi cảm giác trên đỉnh đầu có hàn quang lần nữa xuất hiện, vọt vào đại viện Tô gia.

Bát quản gia núp ở góc nhà, hai mắt trống rỗng, quanh thân được băng tinh vây quanh, bình yên vô sự.

Tình cảnh trước mắt, khiến mọi người kinh ngạc vô cùng.