← Quay lại trang sách

Chương 1737

Táng Thiên Hàn Địa.

Gió tuyết đầy trời, nhiệt độ cực hạn như muốn ngưng đọng thời gian cùng thế giới.

Hàn thủy bốc hơi tạo nên sương trắng bám trên cành cây, rất nhanh liền tạo nên từng giọt băng lăng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, năm ngày đã qua.

Thiết Hồn Mạch nằm trong huyền quan, thương thế đã khỏi hẳn, bắt đầu thích ứng được với khí lạnh xung quanh.

- Tiểu tử này, đã năm ngày rồi, làm sao vẫn bình tĩnh như vậy?

Tinh tế cảm ngộ được biến hóa trong cơ thể Tô Dật, lúc này quanh người Tô Dật tràn ngập ánh sáng khác thường.

Thiên địa rung động, uy áp đầy trời không ngừng đè lên thân thể Tô Dật.

Lúc đầu, linh khí trong cơ thể như ngưng trệ lại, mỗi chỗ trên kinh mạch tràn ngập màu sắc xanh thẳm, như bị đóng băng lại.

Tia nước nhỏ, linh khí nho nhỏ dần dần bắt đầu hoạt động, như rắn nhỏ bắt đầu tiến vào bên trong tâm hồn.

- Ùng ùng!

Bên trong sấm gió nổ vang, tựa như một dạng năng lượng ánh sáng vây quanh Thiên Nguyên Yêu Hồn, không ngừng phóng xuất tiếng động cực kỳ lớn.

Ánh sáng thần bí bên trong tâm hồn không ngừng phóng ra khí trắng dày đặc, không gian thần bí Thủy Thao Thiên Hàng cũng bắt đầu trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Bên trong không gian, linh khí trải ra, trên ao nhỏ linh dịch, toàn thân băng lam Thủy Giáng Thiên Tinh không ngừng xoay tròn, chiếu sáng cả vùng không gian giống như một thế giới băng tuyết.

Mây trắng trên đỉnh trùng điệp, phía sau tầng mây thỉnh thoảng có sấm gió giao kích, hồ quang điện vây chuyển.

Ánh mắt Bích Huyết Linh Tham trốn trong rừng thuốc cũng bắt đầu trở nên trầm trọng, tham lam hô hấp linh khí thiên địa vỡ áp mà đến.

Vô số chùm rễ thật nhỏ xoay chuyển, một đôi mắt lấp lánh mở thật lớn, nhẹ nhàng nói:

- Tiểu tử này lại gặp phải kỳ ngộ! Linh khí trong thiên địa như chỉ thuộc về cậu ta, hơn nữa, lại rất thuần túy.

Nhìn ao nhỏ linh dịch gắt gao quấn quýt Thủy Giáng Thiên Tinh, Bích Huyết Linh Tham mồm há hốc ngạc nhiên vô cùng.

- Thủy Giáng Thiên Tinh tựa như đã thần phục được không gian này, thật thần kỳ!

Linh Tham tấm tắc tán dương.

Mà chỉ có Tô Dật ngồi xếp bằng trong hàn thủy mới biết được quá trình thức ứng cùng vận dụng hoàn cảnh trong năm ngày này.

Trước mắt mới là thời điểm mấu chốt nhất, muốn đem thuộc tính nguyên khí thủy trong linh hồn vận dụng đến cực hạn, dùng linh hồn kích phát thuộc tính nguyên khí thủy trong cơ thể, sáng tạo hồn kỹ thuộc về riêng hắn.

Băng tuyết lông ngỗng, xa xa phía chân trời, đột nhiên gió nổi mây vần, vô hình trong đó, Tô Dật nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng gió thổi, trong lòng không ngừng tràn ra hàn ý kinh thiên.

Bên ngoài hàn thủy, mặt đất run rẩy bạo liệt, tức thì vô số khe rãnh nhàn nhạt lan ra kéo dài.

Thiết Hồn Mạch nhìn chăm chú vào thuộc tính nguyên khí biến hóa trong cơ thể Tô Dật, thần sắc kinh ngạc vô cùng.

Cả người Tô Dật như ngâm vào trong lồng ánh sáng nguyên khí thủy, thủ ấn dần dần bắt đầu ngưng tụ.

Trên bầu trời thuộc tính nguyên khí thủy như vật còn sống, phô thiên cái địa mà đến, đi vào trong lỗ chân lông Tô Dật.

Mà thuộc tính nguyên khí thủy nồng nặc vô cùng bắt đầu đổ vào thuộc tính nguyên khí thủy trong cơ thể, lần đầu tiên Thiên Nguyên Yêu Hồn bắt đầu tản ra lam sắc cực hạn.

Thay thế cho màu đỏ đậm, Thiết Hồn Mạch nhẹ nhàng nói:

- Ánh sáng thần bí công nhận Thủy Giáng Thiên Tinh thuộc tính nguyên khí thủy, linh hồn tiểu tử này đã bắt đầu chân chính thân cận với nguyên khí thủy.

Giữa thiên địa, hư không chấn động kịch liệt.

Tầng mây dày đặc tựa như Man Yêu Thú thuộc tính thủy, miệng to như chậu máu gầm thét bên trong tâm Tô Dật, ngay sau đó một cổ sức mạnh mạnh vô hình vô cùng mạnh mẽ bắt đầu khuếch tán.

Trên khoảng không mấy ngàn mét, diện tích không ngừng khuếch trương lớn hơn, diện tích hàn thủy cũng mở rộng từ dưới tán cây lên đến giữa đỉnh núi, hàn thủy càng ngày càng ít đi, Tô Dật dần dần ngồi xếp bằng dưới băng tuyết trong thiên địa.

Lập tức một cổ không gian bạo loạn chấn động lòng người bắt đầu bao phủ xung quanh khoảng không, Thiết Hồn Mạch phủ phục bên trong huyền quan, nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt hơi khép lại, có thể cảm giác được một loại mùi vị cực kỳ nguy hiểm.

Thủ ấn quỷ dị huyền ảo vẫn còn tiếp tục đánh ra, theo Tô Dật thủ thế biến hóa, tất cả thuộc tính không gian đều dao dộng kịch liệt, đám mây trắn xóa đọng lại sau lưng nổi lên rung động cực kỳ kỳ dị.

Một khắc sau, hai mắt Tô Dật mở ra, ầm ầm đứng dậy, thân hình cất cao như ác điểu.

Hai đường ánh sáng xanh biếc trong mắt bắn ra, phong tuyết trước người hắn lăn lộn, mang theo một mảnh cuồn cuộn kinh khủng, mơ hồ như giao thoa chồng chéo vào nhau.

- Táng Thiên Thiên Điệt Thủ!

Bên trong phong tuyết tràn ngập một mảnh mịt mờ, vô số thủ ấn trắng xóa khuếch tán ra, thủ ấn ngưng tụ, trong nháy mắt không gian xung quanh từng khúc văng tung tóe.

Một thân ảnh màu xanh bay lượn mà ra, liên tục huy động thủ ấn, bên trong ống tay áo tựa như thôn phệ toàn bộ phong tuyết trong thiên địa, lại một tiếng trống làm tinh thần hăng hái xung kích phóng ra.

Thuộc tính nguyên khí thủy mênh mông vô cùng tầng tầng lớp lớp, lớp băng thật dày trong nháy mắt bị vô số thủ ấn đầy trời trùng kích tán loạn.

Lập tức, mấy nghìn thủ ấn hội tụ, với tộc độ gần như hủy độ trùng kích trên đỉnh núi Táng Thiên, một chưởng ấn khổng lồ hội tụ trên một nghìn năm trăm mét trên khoảng không.

Chưởng ấn ra khỏi khoảng không, gợn sóng không gian tĩnh lặng bị đè nén được như muốn vỡ nát.

Vẫn chưa thỏa mãn, thân thể bay lên như thiên nga cất cánh, thân ảnh nguyên khí thật lớn lăn lộn giữa thiên địa, chưởng ấn trong nháy mắt cuồn cuộn mà ra, lại một lần nữa mạnh mẽ trùng kích bên dưới.

- Rầm rầm rầm!

Băng thụ thiên ảnh, Ngân Hoa bay vút lên.

Chưởng ấn rơi vào bên trên hàn thủy, vô số cành cây băng lăng như kiếm ảnh xông lên bầu trời, gợn lên một làn sóng cực kỳ đáng sợ. Dưới dao động đáng sợ đó, vô cùng vô tận quang ảnh trong nháy mắt vọt vào bên trong não hải Tô Dật.

Một làn sóng cuồn cuộn như đại dương rộng lớn bắt đầu khởi động, từng chiêu thức đều có thể thấy rõ ràng, trong nháy mắt lại hóa thành tia sáng tan vào bên trong huyết mạch.

Lập tức Thiết Hồn Mạch hét lớn một tiếng:

- Đây là... Kiếm ý? Là ý chí truyền thừa của vô số tiên hiền cự bá Ngự Thiên cung?

Trong lòng Tô Dật vui vẻ vô cùng, trên đỉnh Táng Thiên nổ vang không ngừng, âm bạo ngất trời âm nối liền không dứt, sóng nước lắc lư phía trước, cả vùng không gian, trong khoảnh khắc bạo liệt núi đồi.

Sơn băng địa liệt, âm thanh chấn động cửu tiêu, sóng nước tung tóe lên cao, sức mạnh dữ dội hòa quyệt cùng phong tuyết cuồn cuộn, trong nháy mắt vô số đệ tử Ngự Thiên cung ở Trung Chấn tiền sơn, cùng toàn bộ đệ tử Càn Thiên sơn, Địa Khôn sơn ùa ra, sắc mặt biến đổi, thần sắc khẩn trương nhìn chăm chú vào hậu sơn.

Thật không nghĩ tới, ở Trung Chấn hậu phong, hậu sơn trải qua động tĩnh ngút trời.

Linh Nhạc phong, đám người Hàn Vũ Nhu cùng A Sơ nghe tiếng nổ vang ngất trời, trong lòng không ngừng tràn ra một hơi khí lạnh.

- Tô Dật!

- Tô Dật đại ca!

Đứng ở một bên ánh mắt Cổ Nhạc khẽ động, mang theo mười mấy phổ thông trưởng lão, cùng với giáo chức trưởng lão chờ ở Trung Chấn hậu phong, Man Yêu Thú tọa kỵ dưới chân hí vang không ngừng, thiên địa cuộn trào mãnh liệt.

- Cổ Nhạc cung chủ, hậu sơn phát sinh chuyện gì?

Lập tức, mấy thân ảnh bao gồm Long Phá Sơn, Niếp Song Tuyệt mỗi người sắc mặt ngưng trọng tiến đến.