Chương 1748
Nói xong, mọi người của Ngự Thiên cung liền theo Lạc Vô Nhai dẫn dắt, đi xuyên qua mấy con phố.
Bảy lượt tám ngoặt, rốt cục đến trước một tòa kiến trúc hùng vĩ, mấy cây cột trụ, rường cột đều được chạm trổ có chút bất phàm.
Văn lộ cực kỳ đặc sắc và là điển hình của Ngự Thiên cung, nhìn một cái hẳn là phân cung U Châu của Ngự Thiên cung, chỉ có điều màu sắc phải nhập gia tùy tục, tất cả đều là màu tối.
Tinh tế quan sát, phân cung của Ngự Thiên cung tương đối dễ dàng nhận ra ở U Minh thành.
- Cung chủ, xin mời!
Lạc Vô Nhai đứng ở trước cửa, cực kỳ cung kính.
Không giống với những tông môn khác, mọi người của Ngự Thiên cung tuyệt đối sẽ không ở lại dịch quán do Phục Yêu môn sắp xếp, bởi vì Ngự Thiên cung đến đâu cũng đều sẽ có phân cung.
Giống như Linh Bảo các vậy, trải rộng từng thành trì lớn nhỏ trên lục lục tam châu nhất hải, thế lực rộng lớn, nhân số rất nhiều.
- Cung chủ, ta còn có việc, sẽ không vào ngay.
Tô Dật đứng ở phía sau, nói với mọi người của Ngự Thiên cung.
Đoan Mộc Tiểu Mạn nhẹ giọng, mặt mang nghi vấn hỏi:
- Ngươi đi đâu?
Tô Dật buông tay một cái, cười:
- Bá Vương tông tới giờ còn chưa có cơ hội hội hợp, ta phải tìm được bọn họ trước khi Bài Vị chiến diễn ra.
Hơi chút không nỡ, trong thời gian ngắn, Lạc Vô Nhai cùng với chúng trưởng lão không biết trả lời với quyết định của Tô Dật thế nào.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Đoan Mộc Tiểu Mạn.
- Ngươi đi đi!
Đoan Mộc Tiểu Mạn thấp giọng nói.
Trong nhắt cũng là sự quan tâm khó kiềm nén, nguyệt mi khẽ nâng lên dường như đang nói vạn sự cẩn thận với Tô Dật.
Hơi trầm ngâm chút, Tô Dật chào từ biệt rồi cáo từ mọi người của Ngự Thiên cung.
Có thể thấy Long Phá Sơn cùng Hầu trưởng lão đứng ở chỗ xa, trong mắt còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi mình, mỗi người đều có lòng bát quái.
- May là đi trước, nếu không mấy người Phá Sơn cung chủ sẽ lôi kéo ta hỏi không dừng lại được mất!
Tô Dật mỉm cười trong lòng, giống như được giải thoát vậy.
Mới vừa đi lên đường phố, đoàn người như nước thủy triều đã thối lui, nhưng vẫn còn tràn đầy khí tức của cường giả.
Đang chuẩn bị thu liễm khí tức, cảnh giác dò xét bốn phía thì bả vai bị người ta vỗ mạnh một cái.
Bộp!
Trong lòng Tô Dật hơi đề phòng, giơ tay lên đánh một dải lụa nguyên khí tới, trong nháy mắt, hư không vang lên ầm ầm.
Quay đầu lại nhìn dáng vẻ tinh tường, Tô Dật kinh hỉ hổ:
- Đại ca! Hàn tỷ!
Tô Dật vui vẻ không thôi, người tới chính là Tây Vô Tình cùng Vô Thường tiên tử.
- Ừ, tiểu tử, phản ứng càng lúc càng nhanh đó, gần đây xem ra lại có tiến bộ không ít!
Mặt Tây Vô Tình tỏ ra tán thưởng nói, song đồng ửng đỏ, hẳn là mới uống vài hớp.
- Tiểu tử, mới gặp tỷ tỷ đã không thân thiện nha!
Vô Thường tiên tử hơi híp nguyệt mâu, thoáng ngoác miệng ra, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ cung trang nghiêm chỉnh, cực kỳ ôn uyển đoan trang.
Tô Dật vội vàng đi ra phía trước kéo cánh tay của Vô Thường tiên tử, đầy nhiệt tình nói với Tây Vô Tình:
- Đại ca, mọi người tới lúc nào thế! Vậy mà ta lại không phát hiện ra!
- Hai ngày trước đã đến rồi, tiểu tử ngươi nổi bật quá, vừa mới tới đã gây ra động tĩnh lớn như vậy rồi!
Chân mày của Tây Vô Tình hơi nhíu lại, lại mở hồ lô rượu ra, uống một hớp rượu mạnh, cực sảng khoái.
Tô Dật gãi gãi sau gáy, bất đắc dĩ nói:
- Đâu có gì lạ đâu!
Vô Thường tiên tử tức thì ghé sát, thần bí nói:
- Mới rồi hai chúng ta đều thấy, chuyện kia không trách ngươi, trách Đoan Mộc Tiểu Mạn thôi!
Nói xong liền cho Tô Dật một ánh mắt, ý tứ hàm xúc trong đó Tô Dật đã lĩnh hội.
Vốn dĩ mới rồi một màn phất cờ giương oai trước mặt mọi người đã bị bọn đại ca thấy cả, Tô Dật tức thì hơi ngượng ngùng, xấu hổ cười một tiếng.
Tây Vô Tình liếc nhìn Tô Dật, lười biếng nói:
- Hừ, tiểu tử ngươi rốt cuộc là đi rèn luyện hay là đi tán gái? Lá gan của ngươi thật lớn đó, Đoan Mộc Tiểu Mạn là ai, ngươi lại dám…
Câu nói kế tiếp Tây Vô Tình không nói nữa, hai tay của Tô Dật chắp sau lưng, cái mũi cũng hơi kinh sợ cười ha ha:
- Đại ca, rốt cục muốn nói gì thế?
Tây Vô Tình không nói tiếp, liếc mắt nhìn Vô Thường tiên tử, len lén cho Tô Dật một ngón tay cái.
Hai huynh đệ cười ha ha một tiếng, nhiều ngày không gặp mặt, vừa gặp bầu không khí giữa hai người đã khá náo nhiệt rồi.
Tô Dật hài lòng từ tận trong lòng, hai người đứng ở đường uống ngụm rượu, trò chuyện vui vẻ với nhau, Tô Dật kể hết những chuyện mấy ngày nay trải qua với Tây Vô Tình.
- Tiểu tử nhà ngươi, chỉ một tháng ngắn ngủi lại phát sinh nhiều chuyện như vậy!
Con ngươi vằn tia máu của Tây Vô Tình hơi trợn lớn, trong mắt tràn đầy sự tán thưởng với Tô Dật, rượu mời thoáng lên, nặng nề đánh vào bả vai Tô Dật.
Tô Dật vuốt bả vai, khuôn mặt hơi co lại, trầm giọng nói:
- Người của Bá Vương tông đâu, còn cả đám Thanh Hoàng vẫn ổn chứ! Lần này Bá Vương tông có bao nhiêu người tới?
Lẳng lặng đứng ở một bên, Vô Thường tiên tử chỉ nhẹ nhàng đập cánh tay, điềm tĩnh tường hòa, tức thì đôi mắt đẹp khẽ liếc, lông mi đẹp nhíu lại.
- Làm sao?
Tây Vô Tình nhìn ra sự biến hóa, ánh mắt nhìn về phía Vô Thường tiên tử, trầm ngâm hỏi.
Vô Thường tiên tử làm một động tác chớ lên tiếng rồi lập tức dùng nguyên khí thấp giọng nói với Tây Vô Tình và Tô Dật:
-Quay lại dịch quán rồi lại nói, người nhiều phức tạp.
Ba người đồng thời gật đầu, chân chợt mọc lên vòng xoáy nguyên khí, sóng lớn tức thì dâng lên trên đường phố.
Tinh mâu của Tô Dật trầm xuống, hung hăng liếc về phía sau, khóe miệng hơi nhếch liền đi cùng Tây Vô Tình và Vô Thường tiên tử đi về phía đường phố gần đó.
- Có nhận ra là ai không?
Tô Dật không dừng chân, giọng nói trong gió truyền vào tai Vô Thường tiên tử.
- Tu vi không cao, khí tức ẩn thân rất vụng về.
Vô Thường tiên tử yếu ớt nói.
Mày kiếm hơi nhíu lại, Tô Dật không ngừng tìm kiếm khí tức sau lưng, có lẽ là tốc độ quá nhah, mấy người ở phía sau đã không đuổi kịp nữa.
Với loại tu vi này còn dám theo dõi người, rốt cuộc là người nào đần như vậy?
Trong nháy mắt liền theo Tây Vô Tình và Vô Thường tiên tử tới một dịch quán tương đối vắng vẻ.
Vừa tiến vào dịch quán nhất thời Yêu khí tràn đầy trong mũi Tô Dật, cảm giác quen thuộc làm cho hắn như đặt mình trong Bá Vương tông ở Hỗn Loạn vực.
Mỗi gian dịch quán ở nơi đây đều là tiểu viện đơn độc, do Phục Yêu môn đặc biệt chế tạo cho mỗi thế lực được mời, cách ly lẫn nhau, cực kỳ an toàn.
- Thanh Hoàng và Âm Dương Nhị Minh đều tới?
Hai mắt của Tô Dật tỏa sáng, trong không khí phiêu tán mùi quen thuộc nhàn nhạt.
Xoẹt!
Sâu trong tiểu viện kình phong nổi lên, trong nháy mắt trong khoảng không có mấy thân ảnh một xanh một trắng một đen tựa như phong bạo, nhanh chóng vọt ra.
Xung quanh, không khí trong nháy mắt hỗn loạn, rõ ràng cho thấy có cường giả Yêu tộc cực mạnh đang lao thẳng tới.
Yêu khí kịch liệt tạo thành tiếng rồng ngâm trong không trung, ánh sáng nhân cơ hội bao phủ quanh người Tô Dật, chớp mắt đã hóa thành hình người.
Khí tức dài lâu, mơ hồ có khí phải vương giả chí tôn của Yêu tông, mặt tỏ ra kinh dị đánh giá ba người.
Một người mặc trường bào màu xanh, khí chất tiêu sái, trong con ngươi hẹp dài tỏa ra tia sáng cực kỳ yêu dị.
Mà chia hai bên, một nam tử mặc một thân mãng bào màu trắng, cô gái bên cạnh thì thân hình cao gầy.