Chương 1747
Tô Dật nói vậy dù có lý, nhưng mặt mũi của tông môn thì không nhịn được!
Ánh mắt của Xích Đông Tuyệt nhìn về phía Tô Dật, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
- Tiểu tử, ngươi rốt cuojc là ai! Dựa vào cái gì mà quản chuyện của tông môn hai bọn ta?
Xích Đông Tuyệt hung hăng nói.
Chỉ thấy phía sau có một thân ảnh lạnh như băng ầm ầm bay tới, uy áp to lớn tức thì ập đến, nhận biết được sự lợi hại, Phục Yêu Môn cùng Thần Hổ môn đồng thời nhanh chóng lui về phía sau.
- Hắn đương nhiên có thể quản!
Lúc này, quanh thân Đoan Mộc Tiểu Mạn, kình phong kinh khủng rung lên, trong nháy mắt tỏa ra làm uy áp linh hồn của tất cả cường giả có mặt bị dập tắt.
Xoẹt!
Đám Xích Đông Tuyệt cùng Thần Hổ môn đồng thời uể oải, nhìn uy áp trấn thiên của Đoan Mộc Tiểu Mạn áp bức tới hai chân mình run run.
Tâm hồn rung chuyển, muốn phủ phục về phía nàng.
Trong mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn tràn đầy sự thương tiếc liếc nhìn Tô Dật, sóng mắt lưu chuyển, cực kỳ động tình.
Chưa bao giờ ôn nhu nhỏ nhẹ như thế, nhìn Tô Dật ôn nhu nói:
- Ngươi không sao chứ!
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt đều như sắp rơi cả miệng xuống đất, vô số nam tử võ giả quăng ánh mắt ước ao ghen tị về phía Tô Dật, hận không thể giết chết hắn.
Trong đó cũng bao gồm cả Xích Đông Tuyệt đầy đầu tóc bạc, đố kị tới mức nổi điên.
Tiên tử mới vừa rồi lạnh lùng tới cực điểm, khi nhìn tên thanh niên ngông cuồng này lại ôn nhu quan tâm như vậy.
Mọi người của Ngự Thiên Cung cực kỳ hoảng sợ, chỉ có Cổ Nhạc dường như đã sớm biết vậy, nở nụ cười thần bí khó đoán được.
- Wow!
Bàn tay to mập của Long Phá Sơn chắp trước ngực, khó tin vào những gì mình vừa nghe vừa thấy.
Được Đoan Mộc Tiểu Mạn quan tâm như thế, tâm hồn Tô Dật rung động, trong nháy mắt tâm tình càng thêm tốt hơn, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của Đoan Mộc Tiểu Mạn.
Giọng điệu như vậy khi chỉ có hai người, thi thoảng Đoan Mộc Tiểu Mạn sẽ nói.
Như một loại thị uy, thân hình Tô Dật hơi bước ra một bước.
- Không có gì, chỉ là mấy người này luôn mồm nói muốn bắt nàng, nhất định là không biết trời cao đất rộng! Ta nhìn không thuận mắt.
Ánh mắt của Tô Dật xẹt qua một tia sát ý.
Thượng Quan Thần Trác cũng bị uy áp kinh thiên của Đoan Mộc Tiểu Mạn chấn nhiếp tới lay động, uy áp như vậy cho dù phụ thân cũng chưa từng gặp phải, trong lòng tức thì bắt đầu hối hận sự tùy tiện của mình.
Chúng cường giả của Thần Hổ môn thấp giọng nói mấy câu sau tai Thượng Quan Thần Trác, Thượng Quan Thần Trác nói:
- Tiểu tử, ngươi có dũng khí đó! Đoan Mộc cung chủ đã không muốn, Trác nhi liền trở về bẩm báo với phụ thân vậy!
Thượng Quan Thần Trác không đợi đáp lời đã xoay người muốn chạy, ánh mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn lãnh đạm không để ý tới y, để y rời đi.
- Chậm đã!
Một tia độc long huyết ý trong cơ thể Tô Dật bắt đầu run run, trong nháy mắt thấp giọng nói.
Thượng Quan Thần Trác giật mình một cái, hoảng hốt nhìn Tô Dật:
- Làm sao?
- Đừng có để ta nhìn thấy ngươi nữa, cũng đừng có để cho ta nghe thấy ngươi nhằm vào cung chủ nữa, nữ nhân không phải là từ mà ngươi được gọi nàng!
Mới vừa rồi lời nói của Thượng Quan Thần Trác nói Tô Dật đều nghe hết vào tai, lúc này ngẩng đầu lên, con ngươi đen như mực hiện lên vô số huyết ý, thu hút tâm hồn.
So sánh với sát ý hung mãnh vừa rồi của Thượng Quan Thần Trác, sát ý của Tô Dật mang theo huyết khí vô biên làm bầu không khí vốn đã lạnh giá chợt đóng băng.
- Ha ha! Chúng ta đi!
Thượng Quan Thần Trác cười khan một tiếng, đôi mắt linh động, rõ ràng tâm hồn đã rung động, lần thứ hai nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn cùng mọi người rồi hốt hoảng đào tẩu.
- Tịch Dương Hồng thật sao? Nhất định có ngày ta sẽ để cho ngươi nếm thử cái gì gọi là Tịch Dương Hồng!
Nhìn bối cảnh của Thượng Quan Thần Trác, Tô Dật đã bắt đầu tính toán.
Sau khi bọn họ rời đi, Tô Dật chuyển ánh mắt nhìn về phía Xích Đông Tuyệt đang đố kị như muốn nổi điên.
- Sư phụ ta đã nói không đi Phục Yêu Môn, nếu ngươi ngươi vẫn tiếp tục lằng nhằng ép buộc, Ngự Thiên Cung ta cũng không phải dễ trêu.
Nguyệt bào của Đoan Mộc Tiểu Mạn linh động, băng tinh quanh người tựa như tinh linh, ánh mắt cũng trong trẻo lạnh lùng nhìn Xích Đông Tuyệt.
Rất rõ ràng, lời nói của Tô Dật cũng là lời của Đoan Mộc Tiểu Mạn.
Đoan Mộc Tiểu Mạn ủng hộ nam tử linh động yêu tà bên người vô điều kiện.
⚝ ✽ ⚝
Kiềm chế cảm xúc như hỏa sơn lại, khóe mắt của Xích Đông Tuyệt co rúm, cắn chặt răng nói:
- Được! Ngươi tên là gì!
- Tô Dật!
Tô Dật mỉm cười mở hai tay ra, đầu hơi nghiêng về phía Đoan Mộc Tiểu Mạn.
- Cáo từ!
Xích Đông Tuyệt liền không thèm nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn cái nào, nhìn xung quanh một vòng rồi phẫn hận rời đi.
- Tô Dật!
Bên trong đoàn người bắt đầu khe khẽ bàn luận, người vây xem hôm nay đều là cường giả của lục lục tam châu nhất hải, nghe tới đại danh của Tô Dật, cũng bắt đầu lan truyền sự tích của Tô Dật.
Nhất thời, sau khi cường giả rời đi, đường phố chật như nêm cối trong nháy mắt cũng bắt đầu ồn ào náo động.
Vô số ánh mắt nhìn qua nhìn lại Đoan Mộc Tiểu Mạn cùng với Tô Dật tà khí phong lưu, một trắng một xanh, giống như thần tiên quyến lữ vậy.
Một người tà mị quyến cuồng, một người dung mạo vô song, cực kỳ hài hòa, công tử như được vẽ ra, còn tiên tử như bước ra từ trong tranh.
- Súc sinh, Đoan Mộc cung chủ làm sao lại quan tâm tới một xú tiểu tử chưa dứt sữa như vậy!
- Xem ra hình như chưa đến hai mươi tuổi.
- Không đúng, hình như ta từng nghe tới tên của hắn rồi, Trung Châu và trong Hỗn Loạn vực, là hắn sao!
Một vài kỳ văn dị sự của Tô Dật trong nháy mắt trở thành câu chuyện trong miệng chúng nhân, vừa nói vừa nhìn người của Ngự Thiên Cung.
Đoan Mộc Tiểu Mạn hiển nhiên không thích tranh cãi ầm ĩ như vậy, nguyệt mâu nhăn lại nói với Tô Dật:
- Chúng ta đi đi!
Ở nơi đông người lại gọi mình thân mật như vậy, trong lòng Tô Dật đương nhiên là cảm động mừng rỡ.
- Cảm tạ!
Hai người xoay người, Tô Dật và Đoan Mộc Tiểu Mạn không hẹn mà cùng dùng nguyên khí truyền âm nói một câu cảm tạ.
Nhìn hai tròng mắt của đối phương, tinh mâu đối xứng thu mâu, nhìn nhau cười một tiếng.
- Ngươi/nàng cảm tạ cái gì?
Hai người trăm miệng một lời.
- Ha ha
Tô Dật cười ha ha một tiếng.
Vừa đi về phía mọi người của Ngự Thiên Cung đang khiếp sợ, Tô Dật vừa cười vừa tiến sát bên người Đoan Mộc Tiểu Mạn, nói:
- Nếu như nàng không muốn, ta đều sẽ thay nàng gánh chịu!
Tô Dật biết, Đoan Mộc Tiểu Mạn thực sự không muốn tốn nhiều miệng lưỡi với đám không tiết tháo đó, sự thanh cao là điều Đoan Mộc Tiểu Mạn kiên trì trong lòng.
Càng tới gần Đoan Mộc Tiểu Mạn càng có thể cảm giác được cơ thể nhỏ bé của nàng đang run, cùng nhiệt độ nóng bỏng.
Chỉ có Tô Dật mới biết được, tiên tử trước mắt rốt cục có tấm lòng nhiệt huyết như thế nào, có sự ôn nhu cùng cô độc không thể nói cùng người như thế nào.
- Ta cũng sẽ không để ngươi bị thương! Ai cũng không được!
Bỗng nhiên, Đoan Mộc Tiểu Mạn dùng giọng nói cực nhỏ nói một câu.
- Được, hộ tống nàng chu toàn!
Tô Dật cười ha ha một tiếng.
Hai người trở về đội hình của Ngự Thiên cung, Cổ Nhạc mỉm cười nói:
- Vô Nhai, dẫn đường đi!
Lạc Vô Nhai hồi thần, có chút lúng túng rồi lập tức cười vang, nói:
- Đi đi! Đi đi! Nếu không thì Tiên Kiếm tông, Vô Cực giáo sẽ coi chúng ta thành chuyện cười mất!
Nói xong, Tô Dật nhìn theo ánh mắt của Lạc Vô Nhai, nhìn nơi rộn ràng trong đám người đều đang có vài sức mạnh tuyệt cường còn đang ẩn mình.
Nhún nhún vai, Tô Dật biết lúc này ai cũng sẽ không bỏ qua việc tìm tòi nghiên cứu thực lực của người khác để tìm thời cơ thật tốt.
Nếu không phải chuyện huyên náo lớn, người nhiều lên, thực lực cao cấp sẽ không thể xuất hiện.