Chương 1754
Thế gian này vốn là bất công!
Nói xong, Tô Dật liền nhún nhún vai cười khổ, bên trong ánh mắt tràn đầy dáng vẻ không quan tâm.
Dù sao Tô Dật cũng không muốn tham gia, theo tính tình của hắn sẽ không cầu tình đi hỏi thăm người khác.
- Càng coi thường ta, đến lúc đó danh tiếng sẽ càng vang dội! Càng khiến cho các ngươi nhớ kỹ đại danh của ta!
Tô Dật âm thầm hừ lạnh trong lòng một câu, sau đó ngẩng đầu lên, gió nhẹ nhàng thổi bay mái tóc đen sau lưng, trong tròng mắt đen nhánh xẹt qua một phần khinh thường, hai phần hờ hững, ba phần ngạo khí.
Bích Linh tức giận dẫm chân một cái, căm ghét liếc nhìn thủ vệ, rồi xoay người lại kéo cánh tay Tô Dật, nũng nịu nói.
- Chúng ta đi! Không cho ngươi vào, ta cũng không thèm! Ngươi nói đúng, chỉ nghe cũng chưa chắc lấy được đệ nhất, cần gì phải bán mặt mũi đi!
Tô Dật lắc đầu cười khổ, nha đầu kia thật là dễ dàng kích động, tính khí hoàn toàn là của một đứa bé.
Tô Dật xoay người trở về, thu liễm nỗi lòng, nguyên khí trải ra, linh thức nhanh chóng bao phủ toàn thân.
Phương vị của tòa lầu bát giác đã bị Tô Dật nhớ rõ ở trong lòng, ngay vào lúc này từ hướng tây nam truyền đến một tiếng gào thật to.
- Thánh Sơn, Úy Trì Trường Phong! Tuyết Hồng Lâu! Liễu Nhược Hi! Dạ Vũ Ngân! Thường Mộng Cách! Tần Sương Y! Cung nghênh thánh tử thánh nữ giá lâm!
- Ngẩn ngơ!
Tiếng hô to rõ xuyên qua đoàn người ồn ào náo động, trong nháy mắt lọt vào tâm thần Tô Dật, một tia lôi điện hiện lên ở trước mắt!
Dường như tiếng sấm chớp rền vang khiến trong lòng Tô Dật xuất hiện một cái rãnh to lớn, cái tên Liễu Nhược Hi, Tuyết Hồng Lâu cùng Úy Trì Trường Phong đặt chung một chỗ quá chói tai.
Tô Dật nhẹ nhàng xoay người lại, khuôn mặt dần dần nâng lên, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên vài phần sắc bén.
Áo bào lay động, gió thổi phất phơ, so với vừa rồi toàn bộ khí chất của Tô Dật có biến hóa rất lớn.
- Tô Dật, ngươi làm sao thế?
Bích Linh cũng cảm giác được Tô Dật thay đổi, liền nghiêng đầu nhẹ nhàng hỏi.
Bích Linh cho rằng Tô Dật vì sự tình vừa rồi tức giận, nên an ủi:
- Không sao đâu Tô Dật, trở về bảo cha ta nói cho chúng ta biết, ông ấy biết....
Không đợi Bích Linh nói xong Tô Dật liền quay đầu nhìn tòa lầu các hình bát giác, trầm giọng nói:
- Bích Linh!
- Hả?
Bích Linh bị cắt ngang hơi hơi nghi hoặc.
Tô Dật lôi kéo cánh tay ngọc mảnh khảnh của Bích Linh, không đợi Bích Linh phản ứng, đã đến trước mặt thủ vệ.
Từ trong lòng vội vàng móc ra một tấm thẻ màu đen phát ra ánh sáng lập lòe, hình tam giác, tạo hình tinh sảo, phía trên khắc vẽ hoa văn tinh tế.
Bích Linh suýt bị Tô Dật kéo ngã, lảo đảo một cái nhìn tấm thẻ trong tay Tô Dật, trong ánh mắt tuôn ra vài phần khiếp.
- Đây là! Thẻ khách quý!
Thủ vệ cũng khẽ hô một tiếng, đôi mắt vô cùng khiếp sợ.
Sắc mặt hai gã thủ vệ đại biến, thái độ đối với Tô Dật thay đổi một trăm tám mươi độ, chắp tay run run, không dám nhiều lời nữa.
- Có thể đi vào chứ?
Tô Dật sốt ruột.
- Có thể, có thể!
Thủ vệ gật đầu, căn bản không dám tiếp xúc với ánh mắt của Tô Dật.
Nhanh như chớp, Bích Linh bị Tô Dật lôi vào bên trong lầu các, như một ánh lửa tung bay.
- Chậm một chút, chậm một chút!
Giọng nói Bích Linh run run, rõ ràng đã bị kinh sợ.
Tự dưng bước chân của Bích Linh bắt đầu không vững, váy đỏ lay động, trong con ngươi tràn đầy vẻ chấn động không hiểu.
Nhìn hai người biến mất ở trong tầm mắt, lúc này thủ vệ mới nhắm mắt, nhẹ nhàng lau mồ hôi hột trên trán.
- Nhanh! Nhanh đi thông báo chấp sự, thẻ khách quý tới!
- Là người thế gia sao?
Một tên thủ vệ khác run như cầy sấy hỏi.
Tên thủ vệ kia lắc đầu, vẻ kinh sợ bên trong con ngươi vẫn chưa tiêu tan, toàn bộ đại lục cũng không có mấy thẻ khách quý, vậy mà lại xuất hiện ở nơi đây.
Chuyện này khiến hắn bắt đầu nghĩ mà sợ, thiếu chút nữa vừa rồi trêu chọc phải nhân vật đáng sợ!
- Còn lo lắng cái gì, nhanh đi đi!
- Uy, ngươi có thẻ đen, sao không sớm lấy ra một chút?
Bích Linh theo sát phía sau Tô Dật, lớn tiếng gào thét.
Vẻ mặt Tô Dật sốt ruột, đi cực nhanh, không để ý đến Bích Linh, ý định xông vào bên trong.
Linh Bảo Các U Minh thành cùng Linh Bảo Các Cửu Tinh Thành có kết cấu bên trong không quá giống nhau, khắp nơi đều là hành lang giao thoa ngang dọc, tựa như mê cung vậy.
- Đến cùng thì ngươi đang tìm cái gì! Tìm được thần tiên tỷ tỷ của ngươi rồi sao?
Bích Linh chu cái miệng nhỏ nhắn, sao tên Tô Dật đã lâu không gặp này lại thần thần bí bí như vậy.
Tô Dật nhếch mép lên, trong miệng lẩm bẩm:
- Kỳ quái, rõ ràng vừa mới nghe được!
Đúng vào lúc này, chỗ xa truyền đến một tiếng nói kéo dài, một gã nam tử mày kiếm mắt sáng, có chút anh tuấn nhanh chóng đi tới.
Lông mày có mấy nếp nhăn, nhưng là cười không ngớt, khí chất hào hiệp, mang theo một cỗ khí chất thiên nhiên.
- Nói vậy vị này chính là Bích Linh tiểu thư!
Trong con ngươi anh tuấn lỗi lạc tựa như bắn ra quang mang, thập phần tự tin nhìn Bích Linh, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bích Linh hơi đỏ, gật đầu nói phải.
- Như vậy vị này chính là Dịch Túc tiên sinh rồi!
Giọng nói của người đàn ông này thập phần từ tính, nhẹ nhàng sờ đầu, bên trong ánh mắt lộ ra mười phần tự tin.
Nghe nói thế, Bích Linh liền tiến lên một bước, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên:
- Không phải, hắn không gọi là Dịch Túc! Hắn gọi....
Chân mày Tô Dật nháy một cái, cướp lời nói:
- Ta là Dịch Túc, làm sao ngươi biết tên của ta?
Hắn tỉ mỉ đánh giá người đàn ông trước mắt, mặt như quan ngọc, khí tức như vực sâu, tuổi chừng bốn mươi.
Nhìn một cái là biết tu vi cực cao, linh hồn trải ra, lại phát hiện người đàn ông này đã thu liễm khí tức vô cùng tốt, khiến Tô Dật không khỏi âm thầm kinh hãi.
Dịch Túc là cái tên giả lúc trước hắn dùng, bây giờ lại có người nhắc tới, trong lòng Tô Dật nhanh chóng loé lên mấy cái ý nghĩ.
Bằng hữu? Địch nhân? người Linh Bảo Các? hay là người thế gia?
Người đàn ông trung niên hơi hơi cảm nhận được khí tức Tô Dật ba động, nhẹ nhàng phất tay, hóa giải uy áp linh hồn, phong vân khinh đạm nói.
- Tại hạ Cảnh Thiên Kỳ, là chấp sự của cái Linh Bảo Các này, chuyên môn ở đây đón các ngươi tham gia Bát Sùng Phong Vân hội đấy! Mời nhị vị đi theo ta!
- Ngươi vẫn không trả lời vấn đề của ta!
Lúc này Tô Dật cực kỳ cẩn thận, ánh mắt run lên, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công ám sự vận chuyển trong tay.
Uy áp khổng lồ bạo động, khí tức tang thương tựa như vượt qua thiên địa lập tức tràn ngập ở trong hành lang.
Trong nháy mắt lực lượng linh hồn mang theo khí tức hủy diệt, như Cửu Thiên Huyền Lôi đánh vào người Cảnh Thiên Kỳ.
- Ầm ầm!
Trên khuôn mặt Cảnh Thiên Kỳ nhanh chóng hiện lên vẻ chấn động, không nghĩ tới thiếu niên ở trước mắt có uy áp linh hồn cường liệt như vậy.
Năng lượng quỷ dị đang không ngừng như tằm ăn rỗ lên tâm hồn của mình, nguyên khí nhanh chóng vận chuyển, khí tức bành trướng, sắc mặt mới khôi phục vẻ hồng nhuận lần nữa.
Trong nháy mắt, tu vi Cảnh Thiên Kỳ triệt để bại lộ, Tô Dật âm thầm gật đầu trong lòng, Nguyên Hoàng bát trọng, quả nhiên cái Linh Bảo Các này không đơn giản!
- Hảo thủ đoạn, không nghĩ tới lực lượng linh hồn của Dịch Túc tiên sinh cường đại như vậy!
Cảnh Thiên Kỳ híp mắt, dừng sự rung động trong lòng lại, không lộ ra vẻ gì nói.
Bình tĩnh như nước, giống như cái gì cũng không có xảy ra.