Chương 1755
Thật không dám giấu giếm, có một người rất quan trọng nói cho ta biết, có thể một hồi nữa sẽ gặp các ngươi, Dịch Túc tiên sinh, Bích Linh tiểu thư hay là trước đi theo ta đi! Phong Vân hội sắp bắt đầu rồi!
Vừa dứt lời, Cảnh Thiên Kỳ liền xoay người sang chỗ khác, ánh mắt hơi trầm xuống một cái, lộ ra vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, đi về phía cửa gỗ ở chỗ xa hành lang.
- Sao ngươi lại gọi là Dịch Túc? người quan trọng trong miệng Cảnh Thiên Kỳ là ai?
Bích Linh dùng giọng nói cực nhỏ hỏi Tô Dật.
Hai người cũng đi theo sau người này, chân mày Tô Dật nhíu lại nhẹ giọng nói ra:
- Nếu lát nữa có chuyện tình gì, ngươi tự bảo vệ tốt chính mình, lúc cần thiết thì đi trước!
Bích Linh mở to đôi mắt trong veo như nước, ánh mắt hơi ngừng lại, nói ra:
- Ngươi muốn làm gì à?
Bích Linh ghé sát vào bên người Tô Dật, dùng thanh âm nhỏ như muỗi nói chuyện với hắn.
- Ngươi chớ làm loạn, nơi đây đều là người của mười đại thế lực, ồn ào cũng không phải là nói chơi!
Tô Dật gật đầu, trong mắt xẹt qua một tia lửa giận đã không nhẫn nại được.
Nói xong, Tô Dật âm thầm vận chuyển Vân Ảnh Đạp Sương, thu liễm khí tức tu vi về Nguyên Hoàng kỳ nhị trọng, tự nhiên Bích Linh không cảm giác ra được.
Cảnh Thiên Kỳ dẫn đường ở phía trước, hơi hơi ghé mắt, khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ cổ quái khó mà nhận ra, rồi lập tức mở cửa gỗ.
- Dịch Túc tiên sinh, Bích Linh tiểu thư, xin mời!
Cảnh Thiên Kỳ vừa nói vừa mở cửa ra.
Cửa gỗ vừa mở, khí tức hùng hồn lập tức ập tới, đại sảnh ồn ào huyên náo đập vào mi mắt.
Tô Dật cùng Bích Linh đồng thời cả kinh, mặc dù uy áp linh hồn đẳng cấp này không thể so sánh được với uy áp trên người Đoan Mộc Tiểu Mạn.
Thế nhưng, cũng để cho tâm thần Tô Dật trầm lặng, trong lòng không khỏi thở dài:
- Quả nhiên, nhân tài kiệt xuất nhất toàn bộ Thiên Man đại lục đều hội tụ ở đây, đẳng cấp uy áp này đã vượt xa người bình thường có thể so sánh!
Hai người chậm rãi bước vào bên trong đại sảnh, từng hàng ghế ngồi đã được bố trí tốt, Phong Vân hội rất náo nhiệt, phía trước có một cái đài cao như sân khấu.
Bên trên đài cao, có một quyển trục to lớn chưa mở ra, mọi người đang thì thầm nói chuyện, chào hỏi lẫn nhau.
Lúc Cảnh Thiên Kỳ dẫn Dịch Túc cùng Bích Linh tới khu vực Thái Hành tông, đã có vô số người chú ý.
- Dịch Túc tiên sinh, Bích Linh tiểu thư, tại hạ chỉ hướng dẫn tới nơi này, nếu như còn chuyện gì xin cứ việc phân phó!
Cảnh Thiên Kỳ khiêm tốn lễ độ, thập phần cung kính nói với Tô Dật.
Vừa dứt lời, Cảnh Thiên Kỳ giống như có việc gấp, không kịp bắt chuyện với các đại thế lực, liền vội vã biến mất ở bên trong ồn ào náo động.
Những thế lực đã sớm chú ý tới bên này, nhanh chóng quan sát.
Đương nhiên ở mười trong thế lực Bích Linh so với Tô Dật nổi tiếng hơn nhiều, Bích Linh xinh đẹp lập tức hấp dẫn vô số thanh niên chú ý.
Vừa mới ngồi xuống, liền đưa tới vô số ánh mắt khát vọng, mà Tô Dật ở bên cạnh thì có vẻ không hợp nhau, có chút không được tự nhiên.
Thanh niên của các thế lực lớn, đều có mấy phần kiêng kỵ cùng đố kị đối với thiếu niên kỳ quái này.
Tô Dật mặc một thân áo xanh, mày kiếm mắt sáng, bên trong ánh mắt mang theo lửa giận vô cùng mạnh mẽ, ánh mắt quét nhìn toàn trường.
- Người kia là ai? Dĩ nhiên được Thiên Kỳ tiên sinh tự mình dẫn đường?
- Không biết, ăn mặc không giống Thái Hành tông! Chẳng lẽ là ngoại viện Thái Hành tông mời đến?
- Làm sao có thể, một tên mao đầu tiểu tử Nguyên Hoàng kỳ nhị trọng, còn có thể trở thành trợ lực của Thái Hành tông sao?
- Có lẽ là người bồi tiếp Bích Linh tiểu thư tới Phong Vân hội cọ xát, gặp gỡ mọi người mà thôi!
Tô Dật không phân biệt rõ ràng được ai là ai, chỉ căn cứ vào đồ án trên quần áo, phục sức của Nam Cung Hàn Qua lưu lại lúc trước, mà biết người Phục Yêu Môn nghị luận ở trong đó.
Chân mày Tô Dật hơi nhíu lại, mọi người nghị luận nhưng hắn không thấy hình bóng người Thánh Sơn, chuyện này làm cho hắn cực kỳ nôn nóng.
Không muốn đi tranh luận, Tô Dật thầm nghĩ phải nhanh chóng tìm được chỗ Thánh Sơn.
- Kỳ quái, có vẻ như thế lực cấp cao không ở trong đại sảnh!
Một ý nghĩ lóe lên ở trong lòng, Tô Dật tiếp tục quan sát đại sảnh.
Thái Hành tông bên này, Bích Linh thấy Tô Dật ngồi yên, trong lòng cũng thở phào ra một hơi.
- Bích Linh sư muội, vị này là ai vậy?
Một gã đệ tử Thái Hành tông nhẹ nhàng hỏi Bích Linh sư muội, trong ánh mắt mang theo vẻ đố kị.
- Lưu Ngọc, đây là trợ thủ đắc lực lần này của chúng ta! Ân.... Dịch Túc tiên sinh!
Bích Linh thoáng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tô Dật, bên trong có vô tận sùng bái.
Trong lòng vẫn đang nhớ lại cái thẻ khách quý vừa rồi, thẻ của cha nàng ở Linh Bảo Các cũng chỉ là thẻ vàng, thẻ đên chỉ có ba thế lực cấp cao mới có, tên Tô Dật này quá mức thần bí đi!
- Hừ! Nguyên Hoàng kỳ nhị trọng mà thôi, dám bảo là trợ thủ đắc lực của Thái Hành tông! Nói khoác mà không biết ngượng!
Một gã nam tử khuôn mặt phương chính, nghiêm túc, tuổi chừng đừng hai mươi lăm hai mươi sáu ngồi ở sau Tô Dật cùng Bích Linh tức giận nói.
- Bích Trường Thiên, ngươi có ý gì?
Bích Linh xoay đầu lại, nghe thấy thanh âm tức giận của Bích Linh, Tô Dật cũng quay đầu lại, buông tha tìm kiếm.
Hóa ra người vừa mới nói chuyện, là cháu trai ruột tam trưởng lão Thái Hành tông, Bích Trường Thiên, ở trong Thái Hành tông cũng là hạng người tuổi trẻ không có địch thủ.
Lần này xuất chiến thiên phong, chính là niềm hy vọng của Thái Hành tông.
- Ta có ý gì? Thái Hành tông cần một ngoại nhân tới trợ lực sao? Lẽ nào chúng ta đều là phế vật hay sao?
Lời nói của Bích Trường Thiên kích khởi sóng lớn, đệ tử Thái Hành tông ngồi ở bên cạnh lập tức gật đầu nói phải.
Ngay lập tức, Bích Trường Thiên giống như có thêm niềm tin, đồng tử hơi co lại, bắn ra một đạo ánh mắt, tràn đầy ghen tỵ.
- Bích Linh, vậy mà cô lại nói giúp cho một người ngoài?
- Hắn là ngoại viện mà cha ta tự thân mời về, ý của ngươi là ngay cả cha ta cũng mắng? Cha ta cũng là ngoại nhân?
Vừa rồi Bích Linh bị thủ vệ làm tức giận, giờ lại bị Bích Trường Thiên gây chuyện, nên lập tức đứng lên.
Trong nháy mắt, Bát Sùng Phong Vân hội còn chưa có bắt đầu, mọi ánh mắt đã dồn về phía Thái Hành tông.
Ánh mắt Bích Trường Thiên sắc bén như đao, vô cùng tức giận nhưng dù sao Bích Linh cũng là đại tiểu thư, lại chưa từng ở trước mặt mình nói như vậy, nên trong nháy mắt hắn đem khí tức tập trung ở trên người Tô Dật.
- Tiểu tử, ngươi có lai lịch ra sao ta không rõ, thế nhưng nếu như ngươi dám kéo chân Thái Hành tông chúng ta, ta cam đoan để cho ngươi biến thành phế vật!
Bích Trường Thiên tự cho là uy áp linh hồn hùng hậu, mắt thấy Tô Dật đứng im, trên mặt lập tức có một cỗ đắc ý hiện lên.
- Ầm!
Bỗng dưng Tô Dật đứng lên, bên trong ánh mát có một đạo lệ mang bắn ra, trong nháy mắt uy áp Nguyên Hoàng kỳ bao phủ ở trên người Bích Trường Thiên.
Cái ghế bằng gỗ lập tức phát sinh ra âm thanh răng rắc, rung động nhè nhẹ làm cho cả khu vực Thái Hành tông như bị địa chấn.
- Nếu như nói phế vật là chính mình, ta cũng cảm thấy chuẩn xác! Thế nhưng ta không ngại biến ngươi thành phế vật hơn! Hoặc là người chết!