Chương 1759
Cảnh Bách Hoa không buồn không vội, chậm rãi đi tới trước mặt Tô Dật, một khối lam nguyên tinh to lớn ở trước người, trong tay ngưng tụ thủ ấn.
- Gào gừ!
Bỗng dưng, một tiếng động to lớn giống như thần minh vang lên.
Không trung phát ra từng hồi chấn động, gợn sóng vô hình lan ra bốn phía khoảng không.
Cảnh Bách Hoa khẽ mỉm cười, hai tay trùng điệp, thân thể cúi xuống cung kính nói ra:
- Cung nghênh thánh nữ!
- Xì xì xì!
Sóng rung động dâng lên, một bóng người màu tím lướt sóng mà đến, dưới sự chấn động của một trận gợn sóng, từ từ ngưng tụ thân hình.
Một một cái áo lụa mỏng màu tím nhạt, phác họa tư thái xinh đẹp duyên dáng.
Tóc dài đến eo mềm mại như không xương, không khỏi làm người ta nghĩ lung tung.
Trong vô hình, một cỗ khí chất siêu nhiên để mắt Tô Dật sáng lên, trong đầu liền nổi lên ba chữ:
- Lam Xúc Liên!
Lam Xúc Liên khẽ mỉm cười, hai con mắt thâm thúy như hải dương, chăm chú nhìn Tô Dật, nhẹ giọng nói:
- Đã lâu không gặp!
Tô Dật hơi bĩu môi một cái, ban đầu ở bên trong Linh Bảo Các thái độ của Võ chấp sự cùng phụ nhân áo tơ trắng đối với hắn, đã khiến Tô Dật đoán được thân phận của Lam Xúc Liên không tầm thường.
Lúc này Cảnh Bách Hoa ở bên cạnh đã biến mất, trong phòng chỉ còn lại hai người Tô Dật và Lam Xúc Liên.
Sóng nước lăn tăn, quang cảnh mênh mông, gió biển mát mẻ, Tô Dật thấy mình như đang ở bờ biển, chuyện này làm hắn không khỏi cả kinh.
- Đừng lo lắng, không có trận pháp đâu!
Lam Xúc Liên cười cười.
Tô Dật hơi nhướng mày, khí chất Lam Xúc Liên như hoa mộc lan, tuổi tác không kém mình bao nhiêu, thế nhưng ánh mắt lại vô cùng nhạy cảm, không phải Nguyên Hoàng cảnh trở lên tuyệt đối không làm được.
Tô Dật thử đi dò xét tu vi Lam Xúc Liên, động vật biển to lớn một mực ẩn giấu trong đại dương Khước Như Đồng mênh mông, mở to cặp mắt to lớ nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng hắn không lộ ra vẻ từ bỏ.
Lam Xúc Liên cười cười, chậm rãi đi tới bên cạnh Tô Dật, cố gắng thân cận nói:
- Vừa rồi Thiên Kỳ cùng Bách Quái đến nói với ta, U Minh thành xuất hiện thế lực đỉnh cấp lấy ra thẻ khách quý, ta liền tới, thật sự đã lâu không gặp, nên gọi ngươi là Dịch Túc hay là Tô Dật đây!
- Ngươi đã biết.
Tô Dật lắc lắc đầu, phát ra thanh âm rắc rắc.
Lúc trước người ta tặng cho Tô Dật thẻ đen, hắn đã từng để lại một cái tâm nhãn, tự xưng là Dịch Túc.
Cũng bắt đầu từ lúc ấy, Dịch Túc trở thành một cái tên khác của hắn.
Lam Xúc Liên khẽ gật đầu, dường như trong con ngươi có cả biển sao, trên khuôn mặt diễm lệ mang theo vẻ lành lạnh cùng cao ngạo.
Tô Dật có thể nhìn ra được, Lam Xúc Liên đã cố gắng nói chuyện cùng mình.
Chiếu theo thân phận cùng tư cách của nàng, chỉ sợ thế giới của nàng không phải mình có thể tưởng tượng.
- Linh Bảo Các có mạnh lưới thu thập tình báo cực kỳ dày đặc, mỗi một chuyện của ngươi từ khi ra khỏi Man Yêu Sâm Lâm ta đều biết, chỉ là ta không tìm ngươi mà thôi!
Lông mày Lam Xúc Liên khẽ nhúc nhích, nhỏ giọng nói.
- Vậy tại sao lần này ngươi lại muốn tới tìm ta.
Mày kiếm Tô Dật nhướng lên một cái, nhìn Lam Xúc Liên, rất muốn nhìn thấu người con gái trước mắt này.
Lam Xúc Liên phất ống tay áo một cái, bước đi nhẹ nhàng, quay lưng về phía Tô Dật nói ra:
- Bởi vì ta cũng sẽ tham gia lần Thiên Phong Bài Vị Chiến này!
- Ngươi là người thế gia.
Ánh mắt Tô Dật hơi khép lại, trong đầu tận lực sắp xếp tin tức liên quan đến Thiên Phong Bài Vị Chiến lần này.
Tô Dật có thể cảm giác được thực lực và thân phận Lam Xúc Liên, vượt xa các thế lực đỉnh cấp, nên chỉ có một đáp án, Lam Xúc Liên là người thế gia.
- Quả nhiên ngươi rất thông minh! Ta là thánh nữ của Lam thị nhất tộc Thiên Lan Hải Thành, Lam Xúc Liên!
Lam Xúc Liên xoay người lại, khuôn mặt khẽ động.
- Vậy ngươi và Linh Bảo Các...
- Linh Bảo Các chính là nơi trao đổi tài nguyên cùng tin tức tại sáu lục ba châu nhất hải của Thiên Lan Hải Thành.
Tô Dật không khỏi hơi kinh hãi, câu trả lời này giải thích nghi vấn quanh quẩn không đứt trong lòng Tô Dật, đồng thời câu trả lời này cũng khiến trong lòng Tô Dật nổi lên sóng lớn!
- Tại sao phải nói những lời này với ta.
Tô Dật hít sâu vào một hơi, nhất thời cảm giác mình càng lúc càng dấn thân vào một cái vũng bùn không cách nào tự thoát ra.
- Nếu như trong trận Thiên Phong Bài Vị Chiến này, ngươi phải đưa ra lựa chọn, ta hi vọng ngươi có thể đứng ở phía Thiên Lan Hải Thành! Giúp chúng ta giành vị trí thứ nhất, dù sao ta là người thứ nhất phát hiện ra ngươi!
Tô Dật nghe xong không khỏi vui lên, nếu như chuyện Lam Xúc Liên nói đều là thật, vậy mình lấy cái gì trợ giúp một cái thế gia đứng đầu đại lục.
- Hình như người quá đề cao ta! Ta sợ mình không có năng lực kia! Không chọn được ai, cũng không giúp được ai!
Khóe miệng Tô Dật hiện lên một nụ cười mỉm.
- Ngươi có thể! Từ lần đầu tiên ta thấy ngươi, cộng thêm tin tức từ Bách Quái và trận pháp vừa rồi càng để cho ta thêm nắm chắc, ngươi có thể trợ giúp Thiên Lan Hải Thành trở thành thế gia đứng thứ nhất đại lục! Có thể làm cho Đoan Mộc cung chủ để ý người như vậy, ta không tin ngươi chỉ là một tên tục nhân!
Giọng nói Lam Xúc Liên đột nhiên vang vọng!
Tô Dật lắc lắc đầu, âm thầm suy nghĩ một phen, nhất thời nói ra:
- Không, ta chỉ đến gặp gỡ quần hùng thiên hạ một lần, một ngày nào đó có thể tiêu diệt Thánh Sơn, đây chính là mục tiêu của ta!
Nói xong Tô Dật liền đi trở về, rất rõ ràng, Lam Xúc Liên muốn khiến cho Tô Dật thân hãm sâu vũng nước đục trước, nhưng hắn không muốn tham dự.
- Dã tâm của ngươi không chỉ dừng lại ở đây! Ta biết! Thiên Lan Hải Thành có thể giúp ngươi hoàn thành tất cả! Mặt khác, ngươi không muốn mở ra bí mật trên người của ngươi ư.
Câu nói sau cùng khiến Tô Dật ngừng thân hình, xoay người lại, một ánh mắt sắc bén như đao gắt gao khóa chặt ở trên người Lam Xúc Liên.
Trong con ngươi, Lam Xúc Liên dường như trở nên nhỏ bé, rất rõ ràng cô biết quá nhiều bí mật trên người Tô Dật.
- Đến cùng người đã biết cái gì.
Giọng nói Tô Dật trở nên cực kỳ trầm thấp, khí tức sắc bén như liệt diễm, muốn đốt cháy Lam Xúc Liên!
Đột nhiên bước chân Lam Xúc Liên lui về sau, trong con ngươi âm thầm hiện ra một vệt chấn động.
- Ngươi không cần nhìn ta như vậy! vị lão sư sau lưng ngươi vẫn luôn là bí mật lớn toàn bộ đại lục, nếu như ngươi nghĩ mở ra tất cả những thứ này, ngươi có lựa chọn nào khác không!
Giờ khắc này Tô Dật mới ý thức được, ông lão dưới chân núi lúc trước trọng yếu bực nào, trọng yếu đến mức quyết định hướng đi toàn bộ Thiên Man Đại Lục.
- Ngươi còn biết cái gì!
Thanh âm Tô Dật trở nên dồn dập, khí tức vô hình đâm vào da thịt Lam Xúc Liên, bầu không khí như nước với lửa.
- Lão sư ngươi chính là Đoan Mộc Kình Thiên mà ông ấy đã không ở chỗ đó nữa rồi!
Mắt Lam Xúc Liên hơi khép lại, không chút sợ hãi, nhìn chòng chọc vào Tô Dật.
- Quả nhiên!
Tất cả đều khớp với nhau, ông lão chính là Đoan Mộc Kình Thiên, mà lão biến mất cũng có quan hệ cùng các thế gia.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ông ấy đã đi nơi nào?
Ánh mắt Tô Dật dường như bốc hỏa, khóe miệng Lam Xúc Liên nhẹ nhàng kéo ra một cái, trong con ngươi xuất hiện một tia sáng.
- Bây giờ ngươi còn muốn nói ngươi không tham gia vào vũng nước đục này sao.
Đúng là Lam Xúc Liên không đơn giản, câu nói này để cho Tô Dật âm thầm run lên.
Không sai, liên lụy đến Đoan Mộc Kình Thiên, liền liên lụy đến Đoan Mộc Tiêu Mạn cùng Tô Cuồng Ca, mình không có lý do gì mặc kệ!
Cũng rất rõ ràng, nếu mình không giúp.
Thiên Lan Hải Thành sẽ không tiết lộ cho mình bất kỳ một câu nào liên quan đến Đoan Mộc Kình Thiên, cũng có khả năng mình sẽ nguy hiểm đến tính mạng.